Là hai ngàn? Hay là ba ngàn? Khoảng Linh Thạch như vậy là một con số lớn đối với mỗi tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Người ta thường nói tiền tài lay động lòng người nên hắn không thể không đề phòng, lỡ như Giang Thu Thủy thấy tiền nổi lòng tham, cấu kết với người khác đối phó với hắn thì sao?
Một ngàn năm trăm Linh Thạch không phải là một số lượng nhỏ, từng đó đủ để mua một viên đan dược đột phá bình cảnh, sau đó mua một kiện pháp khí tốt để phòng thân, lại xa xỉ tu luyện vài năm, không loại trừ khả năng nàng ta sẽ cầm một khoản Linh Thạch rồi chạy trốn.
Một tu sĩ Luyện Khí kỳ không chịu nổi được bao nhiêu sóng gió, hơn nữa sẽ trì hoãn tu luyện, ảnh hưởng đến kế hoạch tiếp theo.
Lý do Lưu Ngọc cẩn thận là vì để tránh không thêm chuyện thử thách tính cách thật thà hay là xấu xa, hắn không muốn cho người khác lý do để phản bội, cho nên hắn đã lựa chọn cách này.
“Vâng Lưu sư huynh, trong khoảng thời gian này sư huynh cũng đừng nên bế quan, đợi muội giao dịch hết năm trăm Linh Thạch sẽ tùy thời đi Thanh Linh phong tìm huynh.”
Vẻ mặt Giang Thu Thủy vẫn bình thường, nàng ta nhận túi trữ vật rồi đặt ở một bên, sau đó mới nói.
Nói xong nàng ta nâng chén trà lên đôi môi đỏ căng mọng đang khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng uống một ngụm nhỏ, nàng ta chỉ cảm thấy cỗ hơi thở tinh khiết từ bụng chuyển vào huyệt Nễ Hoàn, cuối cùng thâm nhập vào Nguyên Thần, Nguyên Thần tham lam hấp thụ cỗ khí tức tươi mát này, giống như là người lạc đường trong sa mạc tìm được nguồn nước.
Nàng ta nhịn không được lại uống thêm một ngụm nữa, uống hết nước trà trong chén tới cùng.
Lưu Ngọc thấy chính sự đã được thương lượng tốt, trong lòng hắn cũng vui sướng hẳn lên, hắn thấy dáng vẻ của Giang Thu Thủy thì tự mình cầm bình trà lên rót đầy cho nàng ta, đồng thời hỏi: “Giang sư muội, hiệu quả Thanh Hà Linh trà của huynh như thế nào?”
Giang Thu Thủy ý thức được sự thất thố của bản thân, nhưng mà nàng ta cũng là một nữ tử giỏi giao thiệp, nụ cười trên mặt không hề thay đổi đáp: “Quả nhiên là trà ngon, thật sự là có thể tập trung tinh thần, làm dịu thần thức.”
“Nếu như mỗi ngày muội đều có thể được uống linh trà này thì thật tốt.”
Lưu Ngọc nghe vậy thì thấy buồn cười, hắn khẽ lắc đầu giới thiệu: “Trà này tên là trà Thanh Hà, có công hiệu nhất định là nâng cao tinh thần, còn có một chút công hiệu bồi bổ thần thức.”
“Cây trà mười năm mới nảy mầm kết lá một lần, mỗi một lần sản xuất lá trà cũng chỉ được khoảng một cân, cho nên giá cả khá là đắt, một lạng cần đến mười lăm Linh Thạch.”
“Sư huynh cũng chỉ mua hai lạng về nếm thử hương vị mà thôi, sao có thể uống được mỗi ngày chứ.”
Không có thế giới Tiên Phủ, cho dù các tu sĩ khác có đến Nguyên Anh kỳ thì cơ bản cũng không có khả năng uống được loại trà này mỗi ngày.
Giang Thu Thủy che miệng cười khẽ, ngược lại nàng ta hỏi tình huống ở biên cảnh Thanh châu bên kia.
Lưu Ngọc kiên nhẫn trả lời, hắn cũng hỏi thăm sự trải nghiệm của nàng ta ở tiền tuyến.
Trong lúc hai người ôn chuyện nói chuyện với nhau, một canh giờ rất nhanh đã trôi qua, Lưu Ngọc thấy chuyện đã hỏi đủ rồi thì lập tức đứng dậy cáo từ.
Giang Thu Thủy đương nhiên không dám chậm trễ, nàng ta đích thân tiễn người đến bên ngoài động phủ.
Lưu Ngọc lấy Huyết Ẩm đao từ túi trữ vật, hắn suy nghĩ một chút lại quay đầu dặn dò: “Giang sư muội, việc này nhất định phải càng nhanh càng tốt, tuyệt đối không được xảy ra sai lầm.”
Lưu Ngọc tuổi còn trẻ mà đã đạt tới Luyện Khí tầng chín, trong mắt Giang Thu Thủy cũng là một loại “tài nguyên chất lượng tốt”, được cho là có khả năng đột phá Trúc Cơ thành công rất lớn.
Nàng ta sớm đã có tâm muốn có mối quan hệ tốt với vị Lưu sư huynh này, nếu không vừa rồi nàng ta đã sớm lên tiếng trách cứ hành động khinh bạc của hắn.
Nụ cười tinh tế trên khuôn mặt nàng rực rỡ, nghe được lời này của hắn, nàng ta ôn nhu nói: “Xin sư huynh cứ yên tâm, tiểu nữ nhất định sẽ nhanh chóng hoàn thành việc này.”
“Còn có, chúng ta đã quen biết nhiều năm như vậy, huynh không cần khách khí như thế, về sau sư huynh gọi muội là Thu Thủy là được.”
Lưu Ngọc nghe lời nói mang theo tính toán của nàng ta thì trong lòng không hề dao động, hắn vẫn lạnh băng và cứng rắn như Huyền Băng, biểu cảm trên mặt lại càng thêm ôn hòa, theo lời của nàng ta trả lời: “Được, Thu Thủy sư muội, sư huynh sẽ chờ tin tức tốt của muội.”
Hắn nói xong thì thì vẫy tay, điều khiển pháp khí hóa thành một tia sáng màu đỏ thẫm bay lên bầu trời.
Một nữ nhân, đặc biệt là một nữ nhân xinh đẹp bộc lộ vẻ xinh đẹp mềm mại, thử hỏi có bao nhiêu nam nhân có thể nhịn được mà không yêu thích? Không sinh ra thiện cảm?
Giang Thu Thủy chắc chắn là một đệ tử ngoại môn tương đối ưu tú, nàng ta biết lợi dụng ưu thế của bản thân, giành được thiện cảm của người khác.
Chỉ là trong đó có vài phần hư tình, vài phần giả ý, nhưng mà cũng chỉ có một mình nàng biết, hai bên ngầm hiểu với nhau mà thôi.
Nàng rất nhanh đã thích ứng với thân phận của hai bên, địa vị thay đổi, cho nên nàng đã thay đổi thái độ đối mặt với Lưu Ngọc, ra sức qua lại thân thiết để có thể lấy được càng nhiều lợi ích hơn.