Chương 181: Hai sự chuẩn bị(2)

Đây là một nữ tu sĩ thông minh, loại hành vi này Lưu Ngọc không nói thích hay là chán ghét, mỗi một tu sĩ ở cái giới tu tiên này đều đang dùng phương pháp của riêng mình để thu thập tài nguyên, chỉ đơn giản là thủ đoạn không giống nhau là thôi.

Chỉ cần hắn cho nữ nhân này lợi ích nhất định thì có thể khiến nàng ta yên tâm làm việc cho hắn, đây xem như là một cuộc “giao dịch.”

Nhưng nữ nhân thông minh trước mắt này Lưu Ngọc không có ý định tìm hiểu rõ hơn, hay là biến thành người của hắn, chí ít ở Luyện Khí kỳ sẽ không.

Lưu Ngọc điều khiển pháp chí bay qua Nguyên Dương Tông quần sơn, bay về Thanh Tuyền phong, trong lòng hắn lại đang suy nghĩ một câu hỏi trong “Ma tu yếu lược”.

“Cường đại có thể dựa vào, nhỏ yếu cũng có thể lợi dụng.”

Với thói quen luôn cẩn thận của Lưu Ngọc, hắn đương nhiên sẽ không đặt hy vọng lên một người, hắn phải có sự chuẩn bị thứ hai.

Hắn đến Thanh Tuyền phong tìm Tiền sư huynh, y chính là sự chuẩn bị thứ hai này.

Tiền Chí Kim là nhi tử của một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, lúc Lưu Ngọc còn ở ngoại môn thì y đã là đệ tử nội môn, đồng thời còn ở một nơi phong phú tài nguyên là Tống Vụ Điện hơn mười năm, quan hệ và mạng lưới giao thiệp đương nhiên sẽ không thiếu, y tuyệt đối có năng lực gom đủ điểm cống hiến tông môn trong một thời gian ngắn.

Nhưng bất kể là tu vi hay kiến thức của y đều vượt xa Giang Thu Thủy, hắn muốn đút y no, mời y giúp đỡ lo liệu, cái giá chắc chắn là cao hơn rất nhiều, nguy hiểm cũng lớn hơn, cho nên y chỉ là sự lựa chọn dự phòng của hắn.

Ánh sáng của Lưu Ngọc hạ ở dưới chân núi Thanh Tuyền phong, hắn mất một khắc để chạy đến Tống Vụ Điện, sau đó đi vào.

Đệ tử ngoại môn có thể tự do ra vào, sau khi hắn vào thì hai mắt nhìn xung quanh một vòng, ở một chỗ nào đó tìm được Tiền sư huynh, y đang cầm một quyển tạp vụ mỏng chậm rãi lật xem.

Tiền sư huynh đang lật xem tình hình phân công tạp vụ ngoại môn tháng này thì đột nhiên có một âm thanh quen thuộc truyền đến.

“Mấy năm không gặp, Tiền sư huynh có còn nhớ được cố nhân hay không?”

Tiền Chí Kim ngẩng đầu nhìn lên, y ngay lập tức nhận ra Lưu Ngọc đang đứng ở trước đài, nói: “Đương nhiên là huynh nhớ rõ, Lưu sư đệ, đã năm năm không gặp đệ rồi!”

Y cực kỳ ấn tượng với vị Lưu sư đệ được Cảnh Nguyên Chương Cảnh sư thúc và Nghiêm Hồng Ngọc Nghiêm sư thúc chiếu cố này, y chứng kiến hắn chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi vài năm, từ một tu sĩ Luyện Khí tầng bốn nhỏ nhoi đến đệ tử nội môn Luyện Khí tầng bảy, cũng trở thành một Luyện Đan Sư.

“Ôi, sư đệ đến Luyện Khí tầng chín rồi à?”

Tiền Chí Kim nói xong một câu thì cảm nhận được tu vi của Lưu Ngọc, y lập tức giật mình mở to hai mắt.

“Là nhờ hồng phúc của Nghiêm sư thúc, lần này đệ đi biên cảnh Thanh châu bảo vệ được cái mạng nhỏ, may mắn tu luyện tới Luyện Khí tầng chín.”

Lưu Ngọc đặt hai tay ở trên quầy, đưa lưng về phía các tu sĩ khác trong đại sảnh, thấp giọng nói chuyện.

“Trở về là tốt, trở về là tốt, đệ tử nội môn Luyện Khí kỳ đến chiến trường tiền tuyến tử vong ngàn người, sư đệ có thể bình an trở về, cũng là một loại may mắn!”

“May mà sư đệ trở về sớm, nếu không một hai tháng sau chỉ sợ là đệ sẽ không gặp được huynh.”

Tiền sư huynh trước một câu cảm khái, sau lại nói một câu có chút đắc ý.

Lưu Ngọc nghe lỡi này thì cảm thấy có hơi kỳ lạ, sau đó hắn âm thầm sử dụng thần thức, dựa theo kỹ thuật được ghi lại trong “Tôn thần diệu pháp”, lặng lẽ không một tiếng động thăm dò trên người Tiền sư huynh.

Hắn chỉ thấy tu vi của y đã đạt tới trình độ Luyện Khí viên mãn, hơn nữa khí tức ổn định không hề có cảm giác phù phiếm, hiển nhiên y đã đột phá được một đoạn thời gian.

Chuyện này cũng không có gì kỳ lạ, năm đó Lưu Ngọc là Luyện Khí tầng bốn thì Tiền sư huynh là đệ tử nội môn rồi, mười năm đã trôi qua, y đạt tới trình độ Luyện Khí viên mãn đột phá Trúc Cơ là chuyện rất bình thường.

“Chẳng lẽ là ngay cả huynh cũng muốn lên…”

Lưu Ngọc ra vẻ không biết, vẻ mặt hắn kinh ngạc hỏi.

“Dĩ nhiên là không phải rồi, sư huynh ta đây đã đạt tới Luyện Khí viên mãn đã hơn một năm, trưởng bối đã chuẩn bị cho huynh một viên Trúc Cơ đan, trong một đến hai tháng này đợi pháp lực của huynh êm dịu lại hơn chút thì huynh sẽ lập tức bế quan đột phá Trúc Cơ.”

Tiền sư huynh thấp giọng cười, sau đó y đắc ý khoe khoang thành tựu của bản thân.

Trên mặt Lưu Ngọc cũng đúng lúc lộ ra vẻ hâm mộ và khiếp sợ, giống như y đạt được thành tựu gì đó quan trọng lắm, hắn chúc mừng:

“Vậy tại hạ sẽ chúc Tiền sư huynh đột phá Trúc Cơ thành công, lần sau gặp mặt, nói không chừng tại hạ sẽ gọi huynh một tiếng sư thúc rồi!”

“Lần trước nói sau khi đệ trở về sẽ mời Tiền sư huynh đến Thiên Hương Lâu uống rượu, không biết bây giờ sư huynh có thời gian không?”

Tiền sư huynh nghe những lời này đương nhiên là vô cùng hưởng thụ, y cười khà khà hai tiếng rồi lập tức bỏ sách tạp vụ trong tay xuống, nói:

“Nếu Lưu sư đệ đã mời, vậy thì đương nhiên huynh có thời gian rồi.”