Lưu Ngọc cầm tách trà lên lại nhẹ nhàng nhấp một ngụm, đáy lòng cười thầm, hắn đều nhìn thấy rõ tất cả những chuyện này. Nhưng mà nói chuyện một lúc như thế thì khoảng cách giữa hai người cũng được kéo lại gần hơn rất nhiều.
“Sư muội, mấy năm nay muội đã ở đâu?”
Giang Thu Thủy nghe vậy thì theo bản năng ôm chặt hai cánh tay, trong mắt tràn ra vẻ hoảng sợ, nàng ta đứt quãng nói ra chuyện tiền tuyến nguy hiểm, nói đến hai lần gặp phải nguy hiểm đến tính mạng thì lại càng sợ hãi không xua đi được.
Nói đến phần sau thì hai mắt đỏ bừng, xuýt chút nữa thì nước mắt cũng chảy ra.
Lưu Ngọc đối mắt với loại tình huống này cũng không có biện pháp nào, hắn không thể làm gì khác hơn là đi tới nhẹ nhàng vỗ lưng nàng ta, an ủi nói:
“Giang sư muội, tất cả đều đã qua, mọi thứ sẽ tốt lên thôi.”
“Gốc rễ của tất cả những kí ức đau khổ ấy, muội đừng nhớ lại mà hãy quên đi thì nó sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.”
Lưu Ngọc nói xong lời này cũng không biết nói gì nữa, sau đó không khí có chút xấu hổ, tận đến khi Giang Thu Thủy khẽ tránh đi bàn tay của hắn thì lúc này hắn mới nhận ra sự mạo phạm của mình.
Thế giới này tương tự như thời cổ đại ở kiếp trước, hành vi vừa rồi của hắn đã coi là rất thân mật rồi, đây được tính là một hành vi thất lễ.
Giang Thu Thủy cúi đầu nhìn mặt bàn không nói lời nào, cũng không lên tiếng trách hắn, giống như là trên bàn có thứ gì đó đặc sắc hấp dẫn nàng ta, chỉ là sắc mặt nàng ta lại càng thêm đỏ.
Không khí nhất thời yên tĩnh lại.
Cho đến khi một chén trà đã thấy đáy thì Lưu Ngọc mới mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc này, sắc mặt hắn bình tĩnh trở lại, hắn thản nhiên nói: “Lần này tại hạ đến đây tìm sư muội là vì muốn sư muội giúp tại hạ một chuyện.”
“Chỉ cần muội hoàn thành việc này thì tại hạ tuyệt đối sẽ không bạc đãi sư muội.”
Giang Thu Thủy nghe vậy thì trong mắt sáng ngờ khẽ ngẩng đầu, nàng ta thấp giọng nói: “Lưu sư huynh có chuyện gì cần sư muội đi làm, huynh cứ nói ra đi.”
Nàng không hỏi chỗ tốt là cái gì, có bao nhiêu, Giang Thu Thủy đã tiếp xúc với Lưu Ngọc rất nhiều lần, nàng ta biết hắn không phải là một người tính toán chi li, chỉ cần nàng làm tốt chuyện hắn cần thì chỗ tốt kia tuyệt đối sẽ không thiếu được.
“Chuyện rất đơn giản, chính là nghĩ biện pháp mua một ít điểm cống hiến.”
“Cần khoảng một ngàn hai trăm điểm cống hiến, tất cả đều dùng Linh Thạch để mua.”
“Như thế nào? Chuyện này đối với Giang sư muội mà nói hẳn là không khó chứ?”
Nói đến chuyện chính sự thì trên mặt Lưu Ngọc không có cảm xúc, không chứa một tia tình cảm dư thừa, không bị những cảm xúc khác ảnh hưởng, hắn bình tĩnh nhìn chằm chằm Giang Thu Thủy.
“Chuyện này đối với tiểu nữ cũng không tính là khó, tất nhiên sẽ không phụ sự phó thác của Lưu sư huynh, huynh cứ giao cho Thu Thủy đi!”
Dưới ánh mắt lấp lánh của Lưu Ngọc, Giang Thu Thủy khẽ dời tầm mắt, nhẹ nhàng trả lời.
Nàng ta có cảm giác lúc này người trước mắt này lại trở nên xa lạ, giống như việc nói chuyện vui vẻ vừa rồi chỉ là ảo giác.
Đột nhiên Giang Thu Thủy như nghĩ đến cái gì đó, trong lòng cực kỳ hoảng sợ, nàng ta thốt lên: “Lưu sư huynh cần nhiều điểm cống hiến tông môn như vậy, chẳng lẽ là huynh muốn đổi Trúc Cơ đan sao? Nhanh như vậy mà huynh đã muốn đột phá Trúc Cơ rồi?”
Nàng tuyệt đối không ngờ rằng, năm đó hắn xưng hô với nàng ta là sư tỷ sư đệ, bây giờ chẳng những tu vi của hắn vượt xa nàng ta, hơn nữa hắn còn sắp đột phá Trúc Cơ kỳ, bản thân nàng ta vẫn còn dừng lại ở Luyện Khí trung kỳ, cũng không biết là còn muốn gian nan bao lâu nữa.
“Thời gian hai mươi ngày có đủ để muội làm chuyện này không?”
Lưu Ngọc không trả lời vấn đề của nàng ta, ngược lại hắn hỏi.
“Hai mươi ngày chắc là được, chỉ là thời gian quá gấp sợ là không dễ ép xuống giá tốt được.”
Giang Thu Thủy vén tóc lên, đè xuống khiếp sợ trong lòng, nàng ta thông minh không hỏi tiếp, nhanh chóng trả lời.
“Huynh tin tưởng bản lĩnh của sư muội, Linh Thạch thì dễ nói, chỉ cần đối phương không đòi một cái giá trên trời thì đều có thể nói chuyện.”
“Chỗ này là năm trăm khối Linh Thạch, chờ sư muội đổi những Linh Thạch này thành điểm cống hiến thì có thể đến Thanh Linh phong tìm huynh.”
“Sau khi muội chuyển điểm cống hiến cho huynh thì tiếp tục lấy thêm Linh Thạch để mua tiếp.”
Lưu Ngọc gỡ xuống một túi trữ vật hạ phẩm từ bên hông, nhẹ nhàng đặt lên bàn rồi đẩy tới.
Tuy là hắn có thể lấy ra toàn bộ một ngàn năm trăm Linh Thạch trong một lần, nhưng nếu hắn dễ dàng lấy ra một lượng lớn Linh Thạch như vậy sẽ khiến người ta hoài nghi, có thể dễ dàng lấy ra một ngàn năm trăm khối Linh Thạch thì trong túi trữ vật có phải sẽ còn nhiều hơn không?