Sau đó nàng ấy phát hiện tu vi Lưu Ngọc đã đạt đến Luyện Khí tầng chín thì trong lòng vô cùng kinh ngạc, lời chúc mừng ngoài miệng cũng chỉ là tiện thêm vào.
“Muội quá khen rồi, ngược lại đã năm năm không gặp sư muội, muội càng ngày càng xinh đẹp động lòng người, không biết đã khiến cho bao nhiêu sư huynh sư đệ nhớ mãi không quên đây?”
Giữa người với người thì phải tâng bốc nhau có qua có lại, Lưu Ngọc cũng mang theo ý cười trả lời.
“Sư huynh, mời vào!”
Giang Thu Thủy ngượng ngùng cười, ánh mắt né tránh, bàn tay nàng ấy khẽ động người Lưu Ngọc vào ngồi, đợi người bên ngoài đi vào mới nàng ấy mới vào động phủ.
Lưu Ngọc đi phía sau nữ nhân này, hắn ngửi thấy một hương thơm, tương tự như mùi của cây oải hương.
Sau khi hai người ngồi xuống, nàng ta muốn rót trà thì Lưu Ngọc cản nàng ấy lại, nói: “Sư muội không chê thì hãy nếm thử linh trà của ta đi, không chỉ mùi vị không tệ mà còn có một ít hiệu quả kỳ lạ đấy.”
Lưu Ngọc nói, tràn đầy tự tin lấy ra một cái hộp gỗ màu đen từ túi trữ vật đặt lên bàn.
“Linh trà sao? Nó có hiệu quả gì?”
“Tốc độ Luyện Đan Sư có thể kiếm được linh trà thật sự vô cùng nhanh, sư huynh đã uống thử Linh trà rồi!”
Giang Thu Thủy tò mò nói, sau đó ánh mắt nàng ấy lộ ra một chút ảm đạm, bây giờ nàng ấy vẫn còn ở Luyện Khí tầng sáu.
Vốn dĩ sau này nàng ta định giúp Lưu Ngọc làm việc để có thể nhanh chóng tích góp đủ Linh Thạch mua đan dược đột phá bình cảnh, ai ngờ được sau đó tu tiên giới Sở quốc lại bùng nổ chiến tranh, nàng ta chỉ biết hắn đã nhận một nhiệm vụ phải ra ngoài đóng quân, rời khỏi tông môn thì không còn tin tức gì về hắn nữa.
Bản thân nàng lại bị phái phái ra tiền tuyến, còn hai lần gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, tuy là nàng may mắn giữ được mạng sống, nhưng cũng không có được chỗ tốt gì, mấy năm qua Linh Thạch cũng không tích trữ đủ, tu vi vẫn chỉ dừng lại ở Luyện Khí trung kỳ như trước.
Nói xong Giang Thu Thủy cầm bình gỗ ở trên tay, bắt đầu pha chế linh trà này.
Ngón tay ngọc thon dài của nàng liên tục di chuyển, quen thuộc mà cầm lấy lá trà từng bước một bắt đầu chăm chú thao tác, rõ ràng là nàng đã có nghiên cứu qua về trà đạo này, động tác của nàng không nhanh không chậm, phối hợp với dung mạo bề ngoài vậy mà lại lộ ra một loại ưu nhã rất tự nhiên trong lúc nhấc tay.
“Nữ nhân nghiêm túc cũng rất có sức hấp dẫn.”
Lưu Ngọc có hơi thất thần nhìn đôi tay trắng nõn khéo léo có chút xanh ngọc, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một ít cách dùng “kỳ lạ”, cho đến khi Giang Thu Thủy đưa Thanh Hà Linh trà đã được pha xong qua, gọi hắn một tiếng thì lúc này hắn mới lấy lại tinh thần.
“Được, đa tạ sư muội.”
Lưu Ngọc kịp phản ứng nói một tiếng, mặt không đổi sắc tiếp nhận chén trà có hoa văn màu xanh, trong lòng lại thu lại những suy nghĩ “khinh nhờn” kia đi, dù sao thì hắn đến cũng là để làm chính sự.
“Mời sư huynh thưởng thức, xem tay nghề của tiểu nữ như thế nào?”
Giang Thu Thủy cười nhẹ nhàng nói, cũng không biết nàng nghĩ đến cái gì mà khuôn mặt xinh đẹp có hơi ửng đỏ.
Lưu Ngọc nghe vậy thì khẽ cười, đặt chén trà trước miệng khẽ thổi vài cái, sau đó uống một ngụm nhỏ, làm ra dáng vẻ thưởng thức, một lát sau hắn mới nói:
“Tốt, tốt! Tay nghề của sư muội thật đáng kinh ngạc, có thể xếp hạng nhất trong số những người mà Lưu Ngọc quen biết.”
Biểu cảm và giọng nói của hắn có hơi thái quá, vừa nhìn đã biết là hắn đang phóng đại. Nhưng Giang Thu Thủy lại rất hưởng thụ, nàng ta cười, sau đó nhìn Lưu Ngọc một cái: “Sư huynh, huynh thay đổi rồi, trước đây huynh không biết cách khiến nữ nhân vui vẻ như vậy.”
“Đúng vậy, huynh thay đổi rồi, chúng ta đều đang thay đổi.”
Lưu Ngọc cảm thán nói, giọng nói của hắn có chút tang thương, từ sau khi hắn bắt đầu liên kết với Tiên Phủ, quỹ đạo vận mệnh đã bị lệch đi.
Sau đó Giang Thu Thủy cũng uống một ngụm, cực kỳ kinh ngạc đối với hiệu quả có thể nâng cao thần thức của trà, nhưng nàng ta nghe được sản lượng của nó rất ít ỏi và giá cả đắt đỏ thì vô cùng tiếc nuối.
“Mấy năm nay sư huynh đã đi đâu để thực hiện nhiệm vụ vậy, xem ra huynh đã trải qua không ít chuyện.”
Giang Thu Thủy như thể đang suy nghĩ về điều gì đó, nàng ta trợn mắt nhìn Lưu Ngọc hỏi, trong mắt mang theo sự tò mò.
Lưu Ngọc mỉm cười, kể lại một chuyện đã xảy ra ở Hàn Nguyệt Thành, chỉ có điều hắn lại giấu đi Tử Dương thảo và một ít tin tức khác, đương nhiên, có hai nữ nhân đã đi theo hắn cũng được hắn tự nhiên lướt qua không nhắc đến.
Khi hắn nói đến chỗ quan trọng thì Giang Thu Thủy thỉnh thoảng sẽ biểu lộ cảm xúc, ví dụ như hắn bị Bùi Tam Cửu tấn công ở bên ngoài phường thị Hoàng Sơn thì nét mặt nàng ta đầy vẻ giận dữ, khi hắn nói đến lúc quét sạch Phong gia Tiểu Mi Sơn thì vẻ mặt nàng ta vui sướng, nàng ta cười nhạt nói thẳng loại gia tộc dám cấu kết với Hợp Hoan Môn này chết cũng chưa hết tội.
“Bọn họ hưởng thụ quyền lợi, đương nhiên theo bản năng bọn họ sẽ bảo vệ quyền lợi.”
Đứng ở lập trường của những tông môn tu sĩ bọn họ mà nói, loại hành vi của Phong gia này không thể nghi ngờ là đã tổn hại đến lợi ích của bọn họ, cho nên tịch biên diệt tộc không có chút quá đáng nào.