Sau khi Tiền sư thúc rời đi, Lưu Ngọc và năm người khác cũng không ở lại lâu, trò chuyện với nhau vài câu thì bốn người họ cũng điều khiển độn quang quay trở về mạch khoáng Hàn Thiết.
Lưu Ngọc cũng trở về trạch viện Thành Nam. Lúc vào cửa hắn dừng lại một chút, ra lệnh cho thủ vệ đưa vũ cơ và ca nữ mà Sài Văn Chính đã đưa cho hắn đến chỗ hắn.
Mặc dù Sài Văn Chính ở trước mặt người người tu tiên chỉ là một kẻ ba phải, nhưng dưới chế độ lạc hậu kém văn minh này, giống như ở Hàn Nguyệt Thành mà nói thì cũng có thể xem như là quân vương thống trị tính mạng của mấy vạn bá tánh bình dân rồi.
Đôi vũ cơ và ca kỹ này đều là gái còn trinh, tuyển chọn ra từ mấy vạn người ở khắp tất cả thành trì, là người xuất sắc trong đó, cho dù là dung mạo, dáng người hay là khí chất cũng đều là ngàn dặm mới tìm được một người.
Đây là nữ nhân mà vô số người thường đều tha thiết ước muốn, muốn cùng với người nọ sinh sôi nảy nở con cháu đời sau, phát tiết ham muốn nguyên thủy nhất.
Nhưng đối với người tu tiên như Lưu Ngọc mà nói, lại chỉ là món đồ chơi gọi là tới đuổi là đi mà thôi.
Chỉ chốc lát sau, thủ vệ đang mang hai cô gái đó đến đình nhỏ giữa hồ, sau đó khom người xin cáo lui.
"Thần thiếp Liễu Băng Nhi, Thạch Diễm, tham kiến tiên sư!"
Trên người hai cô gái này đều mặc một chiếc áo choàng, trước khi khom người hành lễ đã cởi áo choàng xuống, để lộ ra dáng người và dung nhan xinh đẹp.
Hai người đều mặc sa y hơi xuyên thấu, xuyên qua lớp sa y mỏng manh mơ hồ có thể thấy được da thịt trắng mịn như tuyết và cảnh sắc xinh đẹp nhấp nhô trập trùng ở bên trong.
Nữ nhân bên trái tên là Liễu Băng Nhi, người cũng như tên, có khí chất xinh đẹp lạnh lùng với dung nhan xinh đẹp, lông mày như liễu, có nhìn đi nhìn lại cũng đều vô cùng xinh đẹp, nàng ta mặc sa y màu lam nhạt càng làm tô điểm thêm phần xinh đẹp.
Nữ nhân bên phải tên là Thạch Diễm cũng không hề kém cạnh chút nào, trong đôi mắt hẹp dài của nàng ta giống như tràn ngập nước mùa thu, đôi môi hồng hào như có một sức hấp dẫn làm rung động lòng người, nàng ta khoác sa y màu hồng phấn, trước ngực có ngọn núi đặc sắc nổi lên.
Hai người đều đang ở độ tuổi xuân ngời ngời, trang phục lộng lẫy dung nhan xinh đẹp, dải ruy băng màu sắc rực rỡ trói buộc mái tóc, giữa tóc và cổ tay đều đính thêm trang sức làm nổi bật.
"Sau này hai người các ngươi cứ gọi ta là công tử."
"Trong hai người các ngươi ai biết đánh cổ cầm?"
Ánh mắt Lưu Ngọc quét qua một lượt trên xuống dưới chỗ xinh xắn của hai người một hồi, sau đó mới chậm rãi nói, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy hai người.
"Vâng, công tử!"
"Nô tỳ am hiểu cổ cầm."
Liễu Băng Nhi hơi nâng chiếc cằm tinh tế trắng như tuyết lên nói, giọng nói vừa trong trẻo vừa dịu dàng.
Lưu Ngọc lấy ra một cây cổ cầm, đặt ở giữa ngôi đình nhỏ, còn bản thân thì ngồi trên ghế thái sư, tựa vào lưng ghế.
"Trước tiên hãy đàn một khúc cao sơn lưu thủy cho ta nghe thử."
Liễu Băng Nhi lập tức thấp giọng đồng ý, nàng ta quỳ gối trước dây đàn, ngón tay trắng nõn bắt đầu chuyển động có quy luật.
Gần đây mọi chuyện thuận lợi cho nên tâm trạng của Lưu Ngọc rất tốt, hắn nhắm mắt cẩn thận lắng nghe tiếng đàn.
Con đường tu luyện lúc thăng lúc trầm, thả lỏng thích hợp sẽ càng thuận lợi cho tu luyện hơn.
Ngay khi hắn đang nghe vô cùng nhập tâm thì một cơ thể ấm nóng mềm mại như ngọc nhẹ nhàng ngồi xuống trên đùi hắn, sau đó dựa vào người hắn.
Không cần mở mắt ra thì Lưu Ngọc cũng biết đó là ai. Mặc dù để có được tỷ lệ thành công Trúc Cơ cao hơn một chút thì phải giữ gìn cơ thể nguyên dương, nhưng đó cũng không gây cản trở làm một chút chuyện "thú vị" trước.
Lưu Ngọc khẽ hít hương thơm như hoa lan một hơi, cánh tay trái cử động ôm chặt thân thể mềm mại, dùng lực mạnh mà bóp vào chỗ đẹp đẽ kia.
Nửa khắc sau, hô hấp của Thạch Diễm nằm trong ngực hắn ngày càng dồn dập, hai mắt đỏ bừng mê ly, giống như bị bịt kín bởi một tầng hơi nước, tiếng đàn của Liễu Băng Nhi cũng bắt đầu xuất hiện rối loạn.
Lưu Ngọc mở mắt ra, con ngươi dưới hàng lông mi đen kịt, trong mắt là một mảng bình tĩnh và sâu sắc.
Pháp lực trong tay hắn chuyển động, đẩy cô gái trong ngực ra xa hai trượng, sau đó thản nhiên lên tiếng:
"Được rồi, các ngươi lui ra đi!"
Mặc dù những cô gái dịu dàng quyến rũ rất tốt nhưng lại không phải là nhu cầu của Lưu Ngọc, hắn có thể mặc sức hưởng thụ, nhưng không thể quá mức trầm mê sắc đẹp, thậm chí đó sẽ trở thành nhược điểm của bản thân.
Trong con ngươi hẹp dài của Thạch Diễm chứa đầy nỗi oán hận và quyến luyến, giống như có thể làm tan sương tuyết của mùa đông, nhưng lại không thể khiến cho đáy lòng cứng rắn lạnh như băng của Lưu Ngọc dao động chút nào.
"Vâng, nô tỳ xin cáo lui."
"Nếu như công tử có yêu cầu, có thể gọi Băng Nhi và Diễm Nhi đến bất cứ lúc nào!"
Mặc dù Liễu Băng Nhi và Thạch Diễm không cam lòng và luyến tiếc, nhưng cũng không dám cãi lại mệnh lệnh của hắn, cho nên hai người hành lễ xong thì cúi người cáo lui.