Chương 163: Dò hỏi

Nghĩ đến đây, trong lòng Tiền sư thúc đã định lấy lòng Lưu Ngọc. Đối với đệ tử có tiềm lực, cho một ít ưu đãi cũng là chuyện bình thường.

"Sư thúc từ xa mà đến, đệ tử nơi này đang có một loại Linh trà không tệ, kính mời xin sư thúc đáng giá!"

Lưu Ngọc ngồi ở một bên sau đó nói, hắn lập tức lấy ra Thanh Hà linh trà, dựa theo cách thức ngày đó của Tôn Cúc, bắt chước pha chế theo.

Thoáng chốc, sau khi pha trà xong, hắn đích thân rót cho lão một chén Linh trà nóng hôi hổi.

Tiền sư thúc không hề khách sáo, sau khi khẽ nhấp một ngụm thì hai mắt lấp lánh, đương nhiên là một người biết phân biệt hàng tốt xấu, khen ngợi hai tiếng không tệ.

"Sư thúc từ xa mà đến quả thực rất vất vả, nếu như sư thúc thích thì sư thúc cứ cầm lấy những lá trà này mà dùng!"

"Đệ tử không hiểu trà đạo, quả thật uống không quen Linh trà."

Lưu Ngọc nói xong, lặng lẽ đẩy bình gỗ chứa linh trà Thanh Hà qua, giống như hắn chỉ đang làm một chuyện tầm thường.

"Vậy sao được? Sư chất thật sự quá khách sáo rồi."

Tiền sư thúc dù ngoài miệng khách sáo, nhưng động tác trên tay lại không hề chậm chút nào, lão phất ống tay áo một cái lập tức thu bình gỗ vào túi trữ vật.

Lưu Ngọc liên tục nói không sao, dù sao bản thân cũng uống không quen.

Nhưng trong lòng lại âm thầm bật cười, quả nhiên cha nào con nấy, hai cha con nhà này ở phương diện nào đó vẫn rất giống nhau.

"Vậy ngươi có cầm lệnh bài của đệ tử Hợp Hoan Môn không?"

Tiền sư thúc giống như cảm thấy có chút xấu hổ, ho khan một tiếng nghiêm mặt lại, hỏi chuyện chính.

"Ở đây."

Lưu Ngọc mò tay vào túi trữ vậy, lấy ra năm tấm lệnh bài đặt lên bàn.

Tiền sư thúc buông chén trà xuống, cầm lấy lệnh bài lật xem từng cái.

Lấy kiến thức Trúc Cơ kỳ của bản thân, hai ba hơi thở là đã phân biệt được đây là lệnh bài thật giả. Đây chính là năm tấm lệnh bài của đệ tử Hợp Hoan Môn, ba tấm nội môn, hai tấm ngoại môn.

"Sư chất có biết chuyện nửa tháng trước Linh Dược viên Đinh Thập Tứ từng bị tập kích không? Linh dược trong dược viên đã bị cướp sạch không còn gì cả, bảy người đóng quân ở đó cũng không một ai sống sót."

Lúc nói lời này, ánh mắt Tiền sư thúc nhìn chằm chằm vào Lưu Ngọc, giống như muốn từ hắn nhìn ra một vài thứ.

Sắc mặt Lưu Ngọc không hề thay đổi, hắn "thản nhiên" đối mặt, nói: "Đệ tử cũng không biết chuyện của Dược viên Đinh Thập Tứ, nếu không nhất định sẽ chạy tới cứu viện, sẽ không để cho tên giặc được như ý."

"Tin tức của tu sĩ Hợp Hoan Môn cũng là do đệ tử tình cờ biết được, khoảng chừng hai mươi ngày trước..."

Lưu Ngọc kể qua một lần chuyện hắn gặp được người của Đồng Tu Hội như thế nào, phát hiện ra tấm truyền âm phù đặc thù kia ra sao, sau đó mất mấy ngày lập ra kế sách, liên hợp với Hầu gia và Công Tôn gia, trước hết là tiêu diệt Tiểu Mi sơn, sau đó lại tiêu diệt đệ tử Hợp Hoan Môn.

Đương nhiên, hắn giấu diếm không kể đến sự tồn tại của Tử Dương thảo và thu hoạch từ trên người của người đàn ông mang nét đẹp nữ tính kia. Hắn cẩn thận khi nhắc tới Ngọc Đồng trước khi đến đã thu vào Tiên Phủ kia, công lao thì cố gắng ôm lên người mình.

Từ toàn bộ quá trình từ đầu đến cuối, Lưu Ngọc lại lấy tấm truyền âm phù từ trong túi trữ vật ra đưa cho lão xem xét.

Tiền sư thúc cầm lấy tấm truyền âm phù kia, thần thức dò xét trong một hơi thở đã xem qua toàn bộ tin tức bên trong một lần, lão khẽ gật đầu xem như đồng ý với cách nói của Lưu Ngọc, tin tức bên trong khớp với lý do hắn nói.

"Lưu sư chất, có phát hiện được linh dược của tông môn trong túi trữ vật của mấy người này không?"

Mặc dù tất cả đều trùng khớp, nhưng trong lòng lão vẫn có chút nghi ngờ. Dù sao hành động của mấy người Lưu Ngọc vừa hay lại sau một ngày Linh Dược viên bị tập kích, không khỏi quá mức trùng hợp.

"Trong mấy cái túi đựng đồ cũng không phát hiện bóng dáng linh dược, chắc có lẽ đã bị dời đi rồi."

"Về điều này thì mấy vị sư đệ đều nhìn thấy, lúc ấy bọn họ cũng ở đây."

Trong lòng Lưu Ngọc dậy sóng, vì con đường trường sinh của bản thân, hy sinh lợi ích tông môn mà không có một chút áy náy.

Truyền âm phù viết và xóa thông tin vô cùng dễ dàng, hắn tự tin đã đủ cẩn thận và không để lại dấu vết, tránh được kiểm tra.

Tiền sư thúc khẽ gật đầu, dù sao vị Lưu sư chất này đã lập được công lao, cũng không thể bắt hắn xuất túi trữ vật ra để xem xét, không thể để cho đệ tử nỗ lực vì tông môn mà lạnh lòng.

Đến đây lão đã không định tìm hiểu sâu thêm. Thế nhưng dò hỏi theo lệ cũ thì vẫn phải làm, vì thế nói: "Nếu đã như vậy, Lưu sư chất gọi mấy người bọn họ tới đây đi."

Mạch khoáng Hàn Thiết cách đây mấy chục dặm, nên cử người thường đi thông báo ít nhất phải nửa ngày, hắn đương nhiên không muốn ở nơi thiếu thốn linh khí này lâu như vậy.

"Vâng, sư thúc."

Lưu Ngọc đứng dậy, khẽ khom lưng hành lễ, đi ra khỏi đại sảnh.

Sau khi đi ra ngoài, hắn lấy ra Kim Long kiếm, thi triển pháp quyết trên tay, hóa thành một luồng ánh sáng dốc hết tốc lực bay về phía mạch khoáng Hàn Thiết.

...

Khoảng chừng hơn một canh giờ sau, năm luồng ánh sáng từ chân trời bay đến, hạ xuống ở trước phủ Thành Chủ.

Mấy người Ngũ Xương vừa nghe sư thúc Trúc Cơ kỳ triệu tập bọn họ, nào dám để sư thúc chờ cơ chứ? Cho nên bọn họ lập tức xuất phát, trên đường đi không hề tiếc pháp lực mà bay với tốc độ tối đa.

Trên đường đi Lưu Ngọc đã nói rõ ý đồ của Tiền sư thúc, mấy người bọn họ chỉ tốn chút sức lực đã lấy được mấy trăm khối Linh Thạch, đương nhiên biết nên nói chuyện như thế nào mới phải, không cần hắn phải nhắc nhở.

Đương nhiên nếu có người nói lung tung một vài điều, hay là đoạt công lao với hắn, vậy thì đừng trách Lưu mỗ lòng dạ độc ác.

Dù sao đóng quân ở mạch khoáng Hàn Thiết còn hơn bốn năm, hơn nữa bây giờ thế cục của Tu Tiên Giới đang khẩn trương như vậy, xảy ra một chút "ngoài ý muốn" thì chết thêm một hai người cũng là chuyện bình thường không thể bình thường hơn.

Hắn vẫn có thể nắm bắt mấy đệ tử ngoại môn Luyện Khí trung kỳ một cách dễ dàng.

Trong lòng dâng lên suy nghĩ tối tăm như vậy, nhưng trên mặt Lưu Ngọc lại không hề lộ ra chút gì cả, hắn dẫn theo mấy người bọn họ đi tới đại sảnh phủ Thành Chủ.

"Đệ tử Lưu Ngọc, Ngũ Xương, Chu Quý Ba, Tạ Hoa Hùng, Tôn Cúc, bái kiếm Tiền sư thúc!"

Năm người bọn họ đồng loạt khom lưng hành lễ nói, thái độ cung kính, trong lòng kính sợ.

Tiền sư thúc không đứng dậy, chỉ khẽ gật đầu, trao đổi ánh mắt ý bảo Lưu Ngọc ngồi sang một bên.

Còn mấy đệ tử ngoại môn sẽ không có loại đãi ngộ này, chỉ có thể đứng ở giữa đại sảnh, mấy người cũng không có cảm thấy có cái gì không đúng, đây là do thực lực và thân phận tạo nên sự chênh lệch.

"Nói ra hết toàn bộ những gì các ngươi biết được, ngươi nói trước."

Tiền sư thúc ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư, tùy ý chỉ vào Tôn Cúc bảo nàng ta nói trước.

Mấy người bọn họ đứng ở giữa đại sảnh, đối mặt với tu sĩ Trúc Cơ kỳ thì có chút mất tự nhiên, khẩn trương, trong lòng lo sợ bất an.

Đặc biệt là Tôn Cúc, ánh mắt của nàng ta cứ lay động, lo được lo mất, lo lắng rằng thu hoạch của mình sẽ bị thu mất.

Lúc này bị Tiền sư thúc chỉ đích danh, nhất thời ngây người một hồi, sau đó mới phản ứng lại.

Tôn Cúc nói chuyện có chút ngắc ngứ, đứt quãng, nhưng cuối cùng cũng nói rõ ràng bắt đầu và quá trình của sự việc ra.

Lời nói cũng nàng ta rất thật thà, không hề thêm mắm dặm muối nói quá công lao của bản thân, hay là ăn nói xằng bậy.

Lưu Ngọc ngồi ở một bên nghe, con ngươi đen kịt nhìn mấy người bọn họ.

Nếu như người phụ nữ này dám ăn nói xằng bậy, thì sau này sẽ cho nàng ta biết rằng Lưu mỗ không phải là kiểu người thương hoa tiếc ngọc gì cả.

Tiếp theo là ba người Ngũ Xương, Chu Quý Ba, Tạ Hoa Hùng cũng lần lượt kể lại mở đầu và quá trình của sự việc này, lời của ba người nhìn chung cũng khớp với những lời Lưu Ngọc nói lúc nãy.

Những gì họ thấy chỉ là những gì người khác muốn họ nhìn thấy.

Tiền sư thúc nghe xong, tay trái bất giác sờ râu trên miệng, cúi đầu trầm tư.

Sau một hồi, lão đứng dậy có chút thân thiết với Lưu Ngọc nói:

"Lão phu đã hiểu rõ quá trình của chuyện này, vậy để ta trở về tông môn giải thích rõ tình hình."

"Lưu sư chất cứ chờ tin tức tốt đi nhé, đóng góp của tông môn chắc chắn sẽ không ít đâu."

Lưu Ngọc vội vàng đứng dậy chắp tay nói: "Đa tạ Tiền sư thúc, cung tiễn sư thúc!"

Từ thái độ của Tiền sư thúc này cho thấy, hắn biết Thanh Hà linh trà trị giá khoảng bốn mươi năm mươi khối Linh Thạch không phải tặng không công, chèo kéo quan hệ một hồi lâu cũng không hề vô ích.

Sau đó bốn người Ngũ Xương, Chu Quý Ba cũng đồng loạt chắp tay: "Cung tiễn Tiền sư thúc!"

Mấy người Lưu Ngọc tiễn Tiền sư thúc ra bên ngoài phủ Thành Chủ, đưa mắt nhìn theo lão ngự khí phi hành đi xa, lúc này mới thu hồi tầm mắt.