Chương 162: Tiền sư thúc

Lúc này đây hắn không hề che dấu hành tung, khiến cho rất nhiều người thường không biết gì kinh hô không thôi, gọi hắn "Tiên nhân".

Chỉ chốc lát sau, luồng ánh sáng hạ xuống ở trước phủ Thành Chủ hạ, hắn thu hồi pháp khí.

Lưu Ngọc phóng Linh giác ra cảm ứng trong phủ, trong Linh giác của hắn, trong phủ tồn tại một luồng linh áp và khí tức mạnh mẽ.

Linh áp này vượt xa giới hạn của tu sĩ Luyện Khí kỳ, so với tu sĩ Luyện Khí viên mãn còn cường đại hơn mười lần, nhưng so với Nghiêm Hồng Ngọc và Cảnh Nguyên Chương đã từng gặp qua lại kém không ít.

"Trúc Cơ sơ kỳ!"

Trong lòng Lưu Ngọc thầm đưa ra phán đoán, cảnh giới và thần thức đều tăng lên khiến cho Linh Giác của hắn nhạy cảm hơn so với rất nhiều tu sĩ Luyện Khí kỳ, phán đoán được cảnh giới của người tới.

Hắn đương nhiên sẽ không ngốc nghếch mà dùng thần thức đi quan sát đối phương, đây là hành vi vô cùng thất lễ, nhất định sẽ chọc cho vị sư thúc chưa từng thấy mặt này chán ghét.

Lúc này Sài Văn Chính đã sớm chờ đợi ở đây đi lên nghênh đón, hắn ta thấp giọng cười nói: "Lưu tiên sư, tiên sư từ thượng tông tới đã chờ ở bên trong đã lâu!"

Lưu Ngọc khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Sau đó hắn dùng ánh mắt ý bảo lão dẫn đường.

"Mời."

Sài Văn Chính đưa tay ra làm động tác mời, lão đi vào trong phủ trước.

Sau khi tiến vào đại sảnh, hắn lập tức cung kính đứng ở một bên.

Không ai hỏi thăm thì không dám tùy tiện nói chuyện, ít nói ít sai.

Lưu Ngọc đi vào lập tức phát hiện trên chủ vị đã làm một nam tử, nam tử này thoạt nhìn khoảng chừng năm mươi tuổi, tóc đen râu đen, mặc trang phục chấp sự ở nền đen viền vàng của Nguyên Dương Tông, lần đầu tiên có vẻ có chút cổ hủ, lại có chút quen thuộc không rõ.

Thế nhưng hắn chỉ nhìn thoáng qua chứ không dám cẩn thận đánh giá, sau đó vội vàng khom lưng hành lễ nói: "Đệ tử Lưu Ngọc, bái kiến sư thúc."

"Sư thúc từ xa mà đến, đệ tử không có tiếp đón từ xa mong thứ tội."

Sư thúc bảo thủ kia giơ tay lên ý bảo không cần đa lễ, sau đó nói: "Không cần khách khí, ngồi đi, ngươi có thể gọi ta là Tiền sư thúc."

"Nửa tháng trước, Dược viên Đinh Thập Tứ gặp phải đệ tử Hợp Hoan Môn tập kích, Lưu sư điệt có thể tìm được người hơn nữa còn tiêu diệt, biểu hiện không tệ."

Lưu Ngọc nghe được lời này, liên tục nói không dám, khiêm tốn nói:

"Tiền sư thúc quá khen, đệ tử xấu hổ không dám đương. Tại hạ cũng là có cơ duyên vừa hay mới phát hiện được hành tung của tu sĩ Hợp Hoan Môn."

"Thân là đệ tử tông môn, bảo vệ lợi của tông môn mới là bổn phận!"

Lưu Ngọc nói đến đây dừng một chút, thăm dò hỏi: "Đệ tử ở Thanh Tuyền phong có quen biết một vị Tiền sư huynh, có phải với sư thúc...".

Tiền sư thúc nghe vậy có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới Lưu Ngọc còn quen biết con trai hắn, nhất thời mở miệng hỏi:

"Đúng vậy, Chí Kim chính là con ruột của ta, hai người quen biết như thế nào?"

Lưu Ngọc trong lòng khẽ động, chèo kéo chút giao tình kéo gần khoảng cách, chuyện kế tiếp sẽ dễ làm hơn nhiều. Hắn lập tức mở miệng trả lời: "Trước khi đệ tử thăng chức nội môn, thường xuyên nhận nhiệm vụ từ trong tay Tiền sư huynh, dần dà trở nên quen thuộc, trò chuyện có ăn ý."

Đương nhiên, muốn lấy được nhiệm vụ tốt một chút thì không thể thiếu đưa chút đồ tốt, điểm này quả thật không cần nhiều lời.

Hóa ra Tiền sư huynh là con ruột của một vị sư thúc Trúc Cơ kỳ, khó trách có thể lấy được chức vụ đầy đủ béo bở kia, có thể mấy năm nay vét Linh Thạch không tốt lắm nhỉ.

"Giao tình?"

Tiền sư thúc cười như không cười nhìn Lưu Ngọc, không ai hiểu con bằng cha, lão đương nhiên biết tính tình của con trai lão, thế nhưng cũng không có vạch trần Lưu Ngọc.

"Lưu sư chất tuổi còn trẻ mà đã có tu vi như vậy, Trúc Cơ hy vọng không nhỏ, e là tư chất linh căn đã vô cùng ưu tú đúng chứ!"

Tiền sư thúc thâm ý sâu sắc nói.

Lưu Ngọc nghe vậy khẽ rùng mình, hắn biết Tiền sư thúc hoài nghi tu vi của mình vì sao lại tăng lên nhanh như vậy.

Biểu tình trên mặt hắn không thay đổi, trả lời một cách tự nhiên:

"Đâu có đâu có, chẳng qua đệ tử có tư chất tam linh căn, tu luyện nhanh một chút, hoàn toàn là bởi vì có chút tâm đắc với luyện đan, cho nên đan dược sử dụng để tu luyện chưa từng thiếu hụt mà thôi."

Lưu Ngọc trả lời vô cùng thuần thục, chỉ là giấu diếm sự tồn tại của Tiên Phủ, quy cho thiên phú.

Hắn đã sớm diễn luyện qua lý do này nhiều lần, trả lời vô cùng trôi chảy.

"Sư chất vậy mà lại là một Luyện Đan Sư sao? Không tệ, không tệ."

Tiền sư thúc không hề nghi ngờ về lời giải thích này, là thật hay giả chỉ cần điều tra là biết.

Trong lòng lão lại thoáng coi trọng Lưu Ngọc, mới độ tuổi này đã thăng chức nội môn, lại còn là một vị Luyện Đan Sư, quả thật rất có tiềm lực.