Chương 158: Thế giới Tiên Phủ

Khoảng cách thần thức của hai bên càng lớn thì uy lực "Kinh Thần Thứ" cũng càng lớn. Nếu như khoảng cách lớn đến một mức độ nhất định, thậm chí có thể khiến cho tu sĩ lập tức tử vong.

Công pháp bắt đầu nói rõ hơn, nếu như không phải trời sinh đã là người có thần thức mạnh mẽ, nhất định phải dùng linh vật có ích cho thần thức để hỗ trợ tu luyện, bằng không nếu cứ gắng gượng tu luyện, nhẹ thì Nguyên Thần sẽ bị hao tổn tu vi sẽ không tăng lên, nặng thì sẽ mất hết Nguyên Thần, khả năng tử vong cũng rất cao, khuyên răn người sau nhất định phải cẩn thận.

"Trời sinh thần thức mạnh mẽ", "Linh vật hỗ trợ".

Lưu Ngọc nhìn thấy như thế thì trong lòng lại khẽ dao động, hai thứ này hắn đều có, chẳng phải rất thích hợp để tu luyện công pháp này sao?

Hắn ghi nhớ toàn bộ nội dung "Tôn Thần diệu pháp" không hề bỏ sót một chữ, đặt Ngọc Đồng quý giá sang một bên, Lưu Ngọc hạ quyết tâm muốn tu luyện công pháp này.

Cố gắng bình phục lại tâm trạng một chút, Lưu Ngọc tiếp tục kiểm kê vật phẩm của người đàn ông mang nét đẹp nữ tính, cầm lấy mấy quyển sách giống như công pháp, lần lượt xem xét.

Trong đó có hai quyển là tu luyện công pháp đặc biệt của Hợp Hoan Môn, so với một vài công pháp thường gặp thì tốt hơn rất nhiều, có tác dụng để tham khảo. Còn có một quyển là thái bổ chi thuật, có tên là "Du Long Thái Phượng Công", là một môn công pháp thái âm bổ dương, trên sách còn vẽ vài cơ thể cô gái giống như đúc, mỗi người đều vô cùng xinh đẹp, không một mảnh vải che thân.

Công pháp này coi các cô gái như lô đỉnh, thái bổ kỳ nguyên nâng cao tu vi. Còn đặc biệt nhắc tới nếu như có thể thái bổ nữ tu có thể chất đặc thù, thì còn có thể có tác dụng đột phá bình cảnh.

Công pháp Du Long Thái Phượng Công chia ra làm hai phần, một phần là người thái bổ tu luyện, một phần là lò đỉnh tu luyện.

Lưu Ngọc đặt quyển công pháp này và Ngọc Đồng cùng một chỗ, tư chất linh căn của bản thân bình thường, nếu như sau này gặp phải bình cảnh không thể nào đột phá được, vậy thử phương pháp này một lần cũng không sao.

Đống Linh Thạch kia chỉ có tám mươi khối, cuối cùng là mấy bình đan dược chữa thương với một bình Bích Linh đan.

"Bội thu rồi!"

Trong lòng Lưu Ngọc hiện lên suy nghĩ này, cho dù là mấy món pháp khí có chất lượng vô cùng cao, hay là Tôn Thần diệu pháp, thì đều có thể giúp năng cao thực lực rất lớn.

Chứ đừng nói chi là Tử Dương thảo, một trong ba bảo vật Trúc Cơ cũng đã đến tay. Như vậy, hắn có phần nắm chắc nhất định đối với Trúc Cơ, giống như trên con đường tu tiên hắc ám, xuất hiện một tia quang minh, để cho hắn tìm được phương hướng.

Sau khi kiểm kê thu hoạch của chuyến đi này, Lưu Ngọc mang cất Con dấu màu hồng và mấy món pháp khí khác, "Tôn Thần diệu pháp", Ngọc Ống, ba quyển sách công pháp và với Linh Thạch vào túi trữ vật của mình.

"Có thể thu túi trữ vật vào không gian Tiên Phủ được không nhỉ?"

Nhìn hai túi trữ vật trên bàn, Lưu Ngọc chợt hiện lên suy nghĩ này trong đầu.

Nghĩ là thử ngay, hắn cầm hai cái túi trữ vật ở trong tay, đi tới cạnh đệm cói khoanh chân ngồi xuống.

Hắn nhắm hai mắt lại, thần thức chìm vào Nễ Hoàn Cung tiếp xúc với quang điểm bích lục, tâm niệm vừa động trước mắt đã tối sầm lại.

Lần thứ hai hồi phục tinh thần thì đã hóa thành một quang đoàn màu đỏ, xuất hiện ở bên cạnh Linh điền màu đen trong Tiên Phủ, hai cái túi trữ vật kia đang rơi trên nền đất hòn đảo nhỏ.

"Quả nhiên là có thể!"

Hắn cầm lấy hai cái túi trữ vật, thần thức quét qua, thấy không gian bên trong vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, tài nguyên cũng bình yên vô sự.

Không gian có thể dung nạp không gian, đương nhiên không phải là bảo vật không gian bình thường, mà lại giống như... một thế giới với các quy tắc đặc biệt!

Một tiểu thế giới!

Quang đoàn màu đỏ trôi lơ lửng ở sát rìa kết giới, Lưu Ngọc tập trung nhìn chỗ sâu trong hư không không biết cao bao nhiêu, không biết xa bao nhiêu, bởi vì tầm mắt đi tới đâu thì nơi đó vẫn là hư vô và bóng tối mênh mông vô tận.

Nếu thật sự là một thế giới nhỏ, vậy thì tại sao lại biến thành dáng vẻ hoang vắng như bây giờ? Trong hư không tối đen chỉ có một hòn đảo nhỏ này tồn tại, giống như đây chính là vật chất duy nhất vậy.

"Đây là một tiểu thế giới đổ nát"

Một lát sau, Lưu Ngọc khôi phục tinh thần lại, hắn đặt hai cái túi trữ vật vào nhà gỗ ở chính giữa, lại lấy ba hạt giống từ trong nhà gỗ bên trái ra, bao gồm Thanh Linh thảo, Tử Linh thảo và Bích Linh thảo, chia ra luyện chế dược chính Thanh Linh đan, Tử Linh đan và Bích Linh đan.

Hắn trồng ba hạt giống này vào Linh điền màu đen, cách hai trượng bên ngoài của chúng chính là cây trà Thanh Hà.

Bởi vì lá trà hiện có có thể uống được cả một khoảng thời gian rất dài, cho nên mảnh linh thổ kia không có bổ sung linh lực, nhưng thần kỳ là dù trà Thanh Hà không hấp thu được linh lực, nhưng cũng không thấy có chút hiện tượng héo rũ nào, vẫn đang tràn đầy sức sống.