Giống Linh điền màu đen có thể duy trì sự sống, khiến cho linh lực và sự sống của linh thảo, linh dược không trôi qua nữa.
Ba hạt giống được trồng vào trong đất, ngay lập tức lần lượt chui lên mầm cây màu xanh. Bốn canh giờ sau Thanh Linh thảo đã đạt tới giới hạn năm, kết ra hạt giống và không sinh trưởng nữa. Sáu canh giờ sau Tử Linh thảo đạt tới giới hạn năm, kết ra hạt giống và không sinh trưởng nữa. Sau bảy canh giờ rưỡi, Bích Linh thảo đạt tới giới hạn năm, kết ra hạt giống và không sinh trưởng nữa.
Năm trưởng thành của Thanh Linh thảo là tám mươi năm, năm trưởng thành của Tử Linh thảo là một trăm hai mươi năm, và năm trưởng thành của Bích Linh thảo là một trăm năm mươi năm.
Cộng hết thời gian trưởng thành của ba loại linh thảo này, cùng với thời gian mà chúng trưởng thành ở thế giới Tiên Phủ, Lưu Ngọc đưa ra quy luật, linh dược sinh trưởng một canh giờ ở thế giới Tiên Phủ thì tương đương với hai mươi năm ở ngoại giới.
Đến tận lúc này, Lưu Ngọc tổng kết lại ba quy tắc:
Thứ nhất, giới hạn năm của Tiên Phủ thúc đẩy linh dược trưởng thành trước mắt là hai trăm năm, đến năm đó sẽ không sinh trưởng tiếp.
Thứ hai, linh dược ở Linh điền của Tiên Phủ sinh trưởng trong một canh giờ, thì tương đương với hai mươi năm ở ngoại giới.
Thứ ba, Linh điền trong Tiên Phủ có thể duy trì sự sống và linh lực của linh dược, làm cho nó không trôi qua.
Lưu Ngọc dùng hộp ngọc cất giữ ba gốc linh thảo lại, tránh cho nó sinh trưởng một cách dã man, gây lãng phí linh lực, sau đó đặt hộp ngọc ở căn nhà gỗ bên phải.
Cuối cùng, hắn nhìn thoáng qua thế giới đổ nát này, tâm niệm vừa động rời khỏi Tiên Phủ.
Nguyên Thần của Lưu Ngọc trở về thân thể, nhướng mày.
Thời điểm Nguyên Thần tiến vào thế giới Tiên Phủ, thân thể bị vây trong trạng thái mất khống chế chính là thời điểm hắn yếu ớt nhất, lúc này nếu có người nhân cơ hội đánh lén, vậy sẽ gặp nguy hiểm.
Sức phòng thủ của Tam Tài trận vẫn là quá kém, chỉ cần một tu sĩ Luyện Khí kỳ thôi là đã có thể công phá được, xem ra tìm một trận pháp phòng vệ mạnh mẽ là chuyện vô cùng cấp bách.
Nếu không cứ để tiếp tục như vậy, thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện, không thể hy vọng vào may mắn của bản thân.
Lưu Ngọc thầm hạ quyết tâm, sau đó lấy từ trong túi trữ vật ra một viên Bích Linh đan, ngửa đầu nuốt xuống.
Vẻ mặt của hắn bình tĩnh, gương mặt bắt đầu hiện ra một luồng ánh sáng xanh, tâm thần chìm vào kinh mạch trong cơ thể, chậm rãi vận chuyển Mộc Linh quyết bắt đầu luyện hóa dược lực.
Không tích lũy nửa bước chân, không thể đến ngàn dặm.
Mặc dù cả đêm đã trải qua hai trận chiến đấu, lại còn gấp rút lên đường khoảng thời gian dài, hơn nữa tâm thần bị tiêu hao do ra vào Tiên Phủ, Lưu Ngọc lúc này cả thể xác lẫn tinh thần đều đã vô cùng mệt mỏi.
Nhưng không thể buông bỏ tu luyện mỗi ngày, nước chảy đá mòn, thiên phú bình thường thì lại càng phải phấn đấu để bắt kịp!
Hai canh giờ sau, Lưu Ngọc chậm rãi thu hồi công pháp.
Hắn kiểm tra cẩn thận Tam Tài trận một hồi, xác nhận khoảng thời gian rời đi mấy ngày nay không có ai động đến.
Sau đó mới cởi áo bào nằm lên giường gỗ, tiến vào mộng đẹp.
...
Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi ngủ vài canh giờ thì Lưu Ngọc tỉnh lại, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, tất cả mệt mỏi đều biến mất.
Lưu Ngọc tỉnh lại, chuyện đầu tiên chính là lấy ra một truyền âm phù đặc chế, báo cáo việc này cho Nguyên Dương Tông.
Loại truyền âm phù đặc chế này mỗi một tấm đều đòi hỏi pháp quyết khác nhau mới có thể sử dụng, tu sĩ của kẻ địch có chiếm được cũng vô dụng, nó có thể tự động bay đến điểm liên lạc gần tông môn, mà điểm liên lạc lại thông qua pháp trận mà truyền tin tức về tông môn, vừa nhanh chóng vừa bí mật.
Hôm qua quá mức mệt mỏi, cộng thêm việc hăng hái kiểm kê chiến lợi phẩm, thế cho nên trong lúc nhất thời đã quên mất việc này. Lúc này nhớ tới chuyện này, cho nên việc trước tiên đương nhiên là báo cáo lên tông môn.
Hắn dẫn đầu lẻn vào tiêu diệt tu sĩ Hợp Hoan Môn, tông môn nhất định sẽ thưởng một khoản đóng góp tông môn đáng kể. Để đổi Trúc Cơ đan, khoản đóng góp này tất nhiên Lưu Ngọc sẽ không bỏ qua.
Đương nhiên, trong tin tức báo lên chủ yếu nói về việc bản thân phát hiện ra tu sĩ Hợp Hoan Môn như thế nào, làm sao để liên hợp tiêu diệt được hai nhà, về công lao của bốn người Ngũ Xương thì hắn tóm lược sơ qua, nhắc tên mấy người không hề độc chiếm công lao đã coi như phúc hậu rồi.
Trong truyền âm phù cũng nhắc tới Hầu gia và Công Tôn gia có công tiêu diệt tu sĩ Hợp Hoan Môn, đề nghị ban cho bọn họ một cái danh nghĩa chính đáng, chiếm giữ điểm tài nguyên của Phong gia.
Đã lấy lợi ích của người khác thì phải lo liệu sự việc, về điểm này hắn tương đối có nguyên tắc.