Chương 156: Tôn Thần diệu pháp

Ánh mắt của Ngũ Xương và Chu Quý Ba sáng rực nhìn chằm chằm vào cây tiểu đao màu xanh, trong lòng vô cùng rung động với món pháp khí thượng phẩm này.

Mấy người bọn họ biết các món pháp khí của người đàn ông mang nét đẹp nữ tính và ngọn đèn bằng đồng thau bị thu lấy, thì tới tám phần là không có hy vọng, mà bọn họ cũng không dám hỏi về nó. Nhưng món pháp khí thượng phẩm này có thể nâng cao sức mạnh lên ngay lập tức, thì ai cũng muốn tranh thủ một chút.

Lưu Ngọc thu lại ý cười, vẻ mặt bình tĩnh, chia đồ đạc trên bàn ra làm năm phần. Phần của bản thân thì chỉ lấy hai trăm khối Linh Thạch có sẵn.

Dù sao thì tất cả mọi người đều là đồng môn, mọi người còn phải cùng nhau đóng quân ở Hàn Nguyệt Thành bên này khoảng năm năm, tham quá cũng không tốt.

Hai trăm khối Linh Thạch không nhiều lắm, vừa vặn thích hợp.

"Biểu hiện của Ngũ sư đệ ở trong chuyến đi này không tệ, có thể tra hỏi được tin tức quan trọng từ tên phản nghịch Phong gia, món pháp khí này sẽ chia cho hắn."

Trong ánh mắt chờ mong của Ngũ Xương, Lưu Ngọc đẩy phi đao màu xanh về phía hắn ta.

Khiến cho người nọ nở nụ cười, ngay cả xưng cũng đều là do sư huynh chỉ huy giỏi, bản thân không dám kể công.

Mặc dù ba người Chu Quý Ba, Tôn Cúc đều có chút thất vọng, nhưng Lưu Ngọc đã lên tiếng thì cũng chỉ có thể nghe theo.

Dù sao bọn họ cũng được chia cho tận ba trăm khối Linh Thạch, so về giá trị thì cũng chỉ là kém mấy chục khối.

Sau khi phân chia chiến lợi phẩm xong, Lưu Ngọc bưng chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

"Cũng đã rời khỏi mỏ quặng lâu như vậy rồi, để tránh xuất hiện sơ hở, chúng ta vẫn nên trở về xem tình huống đi đã."

"Lưu sư huynh, sư đệ kia trở về mỏ quặng trước cho!"

Ngũ Xương lập tức hiểu ý, nói tạm biệt muốn trở về mỏ quặng. Ba người Chu Quý Ba, Tôn Cúc thấy thế cũng phản ứng lại, cũng vội vã chào tạm biệt.

"Không thể sơ suất nhiệm vụ của tông môn, nhất định phải thật cẩn thận, mấy vị sư đệ cứ đi đi!"

Trong lòng Lưu Ngọc cũng muốn kiểm tra thu hoạch của chuyến đi này, cho nên cũng không có khách sáo giữ bọn họ lại, mà là đưa mắt nhìn theo mấy người rời đi.

Bốn người Ngũ Xương xuất pháp khí của bản thân ra, rất nhanh đã biến mất ở phía chân trời, ngôi đình nhỏ giữa hồ nhất thời trở nên yên tĩnh lại.

Lưu Ngọc thu hồi nét tươi cười trên mặt lại, bình tĩnh lại, nhìn những con các có ký ức ngắn ngủi bơi trong hồ nước, chậm rãi thưởng thức trà, trong đầu chất chứa đầy suy nghĩ.

Nửa khắc sau hắn mới phất phất ống tay áo thu dọn trà cụ lại, rời khỏi ngôi đình nhỏ giữa hồ mở Tam Tài Trận đi vào gác xép.

Lưu Ngọc đi tới bên cạnh bàn gỗ phòng luyện công ngồi xuống, đến lúc một mình một nơi thì mới thật sự thả lỏng.

Hắn đưa tay cởi hai túi trữ vật bên hông ra đặt lên trên bàn, đây chính là túi đựng đồ của Phong Thiên Vĩ và người đàn ông mang nét đẹp nữ tính. Lúc nãy hắn chỉ vội kiểm tra sơ qua, bây giờ mới có thời gian để kiểm kê thu hoạch.

Đầu tiên, hắn cầm lấy túi trữ vật của Phong Thiên Vỹ, truyền một luồng pháp lực vào bên trong, thoáng chốc đã đẩy đồ vật từ trong túi ra, chất đầy trên bàn.

Chỉ riêng Linh Thạch thôi cũng đã có ba trăm khối, tiếp đó là một món pháp khí thượng phẩm Đạm Thanh Đại Kích, một món pháp khí hạ phẩm vòng tay màu vàng, còn có đủ loại tài nguyên trị có giá hơn hai trăm khối Linh Thạch. Đương nhiên là không có tính món pháp khí phòng ngự trung phẩm Viên Thuẫn đã bị hư hao vào, đã bị chém thành hai đoạn phế liệu, vốn đã không thể sửa chữa được tất cả Linh Thạch không đáng giá.

Ngoài những món đó ra, những thứ khác còn có mấy quyển công pháp được lưu truyền rất rộng như "Trường Xuân quyết", "Ngũ Hành Linh quyết", "Hỗn Nguyên quyết" đều không đáng bao nhiêu Linh Thạch, cuối cùng là một bình Tử Linh đan.

Lưu Ngọc thầm tính toán một chút, không tính Viên Thuẫn đã bị hư hao kia, thì tài sản của tên Phong Thiên Vĩ này cũng có tới một ngàn một trăm.

Quả không hổ là trưởng tộc, là nhân vật "uy danh hiển hách" trong phạm vi một trăm dặm xung quanh Hàn Nguyệt Thành, nhưng thật đáng tiếc, những thứ này bây giờ đều đã thuộc về hắn.

Tính toán pháp khí của tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ bình thường có thể sở hữu tài sản với sáu trăm khối Linh Thạch đã coi như không tệ, Phong Thiên Vĩ lại nhiều gấp đôi tu sĩ bình thường, xem ra làm tộc trưởng như này vẫn rất thoải mái ấy nhỉ.

Nhưng Lưu Ngọc nghĩ rằng, có lẽ trong số Linh Thạch này cũng có một phần là của gia tộc, Phong Thiên Vĩ chỉ bảo quản mà thôi. Còn có đống linh dược và tài nguyên Luyện Khí đủ loại thường hay thấy trị giá hai trăm khối Linh Thạch kia, có lẽ là do Phong gia công hữu, thế nhưng vẫn chưa có thời gian giao cho các sản nghiệp để bán ra.

Lưu Ngọc khẽ lắc đầu, hắn không cần quan tâm nguyên nhân. Hắn mang cất các món pháp khí, Linh Thạch và cả đan dược vào túi trữ vật của mình, còn về đống tài nguyên kia thì thả về túi trữ vật của Phong Thiên Vĩ kia, bản thân không dùng tới thì tính toán tìm thời gian để xử lý.