Chương 155: Thưởng thức trà(2)

Nói đến đây mọi người đều nháo nhào lắc đầu, nắm cổ tay thở dài.

Phần lớn là mấy người Ngũ Xương nói chuyện, Lưu Ngọc chỉ thỉnh thoảng nói lại một hai câu, thế nhưng hắn nghe được những tin đồn này thì lại rất say sưa.

Nhiệt độ của ngọn lửa được pháp lực kích phát cao hơn ngọn lửa bình thường, đôi bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Tôn Cúc thoăn thoắt, chỉ một khắc đã pha xong Linh trà.

Nàng ta thu ống tay áo lại, nét mặt mang ý cười rót Linh trà nóng hổi cho Lưu Ngọc trước, sau đó rót cho ba người Ngũ Xương.

Lưu Ngọc lễ phép nói một tiếng cảm ơn, sau đó bưng chén Thanh Hà Linh trà đã được pha một cách chuyên nghiệp lên, khẽ thổi nhẹ một hơi.

Lập tức một mùi trà tươi mát truyền vào trong mũi, làm cho người ta cảm giác như đang ở trong rừng núi tự nhiên sau cơn mưa, nằm trên bãi cỏ hít thở không khí sạch sẽ đã được rửa sạch, chỉ cảm thấy tinh thần được thả lỏng, ấn tượng sâu sắc.

Ngửi mùi trà, khẽ uống một ngụm, sau khi nước trà vào bụng, rất nhanh đã cảm thấy có một luồng mát lạnh từ bụng dâng lên, đi đến Thiên linh căn, cuối cùng đi thẳng vào huyệt Nễ Hoàn.

Ngay sau đó thần hồn truyền đến một luồng cảm giác mát mẻ, giống như sự mệt mỏi của một đêm tập kích Tiểu Mi sơn và Dương Giác sơn đã biến mất không ít, tinh lực cũng khôi phục rất nhiều, thần hồn cảm nhận được một trận sảng khoái.

Thế nhưng luồng cảm giác mát lạnh này so với Lưu Ngọc pha chế trực tiếp vẫn yếu hơn vài phần, dù sao trải qua mấy bước quy trình, hiệu quả đã giảm đi không ít.

Bàn về màu sắc hương vị đương nhiên là trải qua đủ các bước pha chế mà thành là tốt hơn, nhưng bàn về hiệu quả vẫn là đơn giản dứt khoát là tốt nhất, trong lòng Lưu Ngọc đưa ra nhận xét.

Mấy người Ngũ Xương đương nhiên có thể cảm nhận được tác dụng kì diệu của Linh trà này, lại khen ngợi hết một hồi.

Mấy người bọn họ uống trà xong, ánh mắt tha thiết nhìn Lưu Ngọc, muốn nói rồi lại thôi.

Lưu Ngọc đương nhiên biết suy nghĩ của bọn họ, lúc này cũng không thừa nước đục thả câu, hắn ra hiệu cho Tôn Cúc cầm bộ trà cụ đặt sang một bên, sau đó hắn đặt bốn túi trữ vật lên bàn.

Đương nhiên, không có túi trữ vật của Y Vĩnh Ân ở trong đó, tài sản của người này có chút giàu có, chẳng những có pháp khí cực phẩm, mà pháp khí thượng phẩm cũng có mấy món, Lưu Ngọc còn chưa hào phóng như vậy.

Cho dù trong lòng bốn người Ngũ Xương nghĩ như thế nào, nhưng bọn họ đều thức thời không nhắc tới, giống như đã quên mất.

Lưu Ngọc không cảm thấy chột dạ hay áy náy chút nào, tu tiên vốn đi ngược đạo trời, cơ hội đến phải biết nắm chắc lấy, chưa từng nói năng khiêm nhường.

Hắn đổ lần lượt hết đồ đạc trong bốn túi trữ vật ra, pháp khí thượng phẩm phi đao màu xanh của tên đệ tử Luyện Khí hậu kỳ Hợp Hoan Môn cũng ở trong đó, chỉ chốc lát sau trên bàn đá đã đặt đầy pháp khí, đan dược và phù lục, còn có đủ loại đồ đạc, linh tinh lẫn lộn gì cũng có.

Thậm chí còn có quần áo riêng tư của con gái, có cả kiểu quần áo đẹp đẻ, mát mẻ, đoan trang và cả một mảnh bán trong suốt mỏng manh, làm cho mấy tên đàn ông ngồi ở đây không khỏi nhìn thêm vài lần, bao gồm cả Lưu Ngọc.

Thế nhưng Lưu Ngọc lập tức nghiêm mặt, bảo Tôn Cúc mang quần áo này sang một bên, dùng một quả cầu lửa thiêu đốt tất cả.

Cái tên Hợp Hoan Môn này vừa nghe đã biết có chút nghiên cứu về Âm Dương đại đạo, am hiểu thái âm bổ dương, thái dương bổ âm, quả thật có một ít quần áo của người khác giới cũng là chuyện rất bình thường.

"Không hổ là tu sĩ tông môn, giàu có hơn nhiều so với một gia tộc nhỏ như Phong gia."

Nhìn đống vật phẩm trên bàn đá, Lưu Ngọc thầm cảm khái.

Hai tên tu sĩ Luyện Khí trung kỳ của Hợp Hoan Môn đều có pháp khí trung phẩm, hai tên Luyện Khí hậu kỳ đều có pháp khí thượng phẩm, so với phần lớn tu sĩ Luyện Khí trung kỳ của Phong gia chỉ có một món pháp khí hạ phẩm để giữ thể diện, thì thật sự là vượt xa rất nhiều.

Tài sản của hai tên Luyện Khí trung kỳ mỗi người khoảng chừng ba trăm Linh Thạch, tài sản của hai tên Luyện Khí hậu kỳ mỗi người khoảng chừng năm trăm Linh Thạch, tổng cộng là một ngàn sáu viên Linh Thạch.

Trong túi trữ vật không phát hiện ra linh dược do đệ tử Hợp Hoan Môn tập kích Linh dược viên thu được, Lưu Ngọc suy đoán chắc có lẽ đã chuyển đi, hay là cất giấu rồi.

Có lẽ tin tức này có thể bức hỏi được từ trong miệng hai tên đệ tử Hợp Hoan Môn cầu xin tha thứ kia. Nhưng mà Lưu Ngọc cũng không cảm thấy có cái gì đáng tiếc hay hối hận cả, dù sao cũng chỉ là một dược viên chữ T nhỏ, cũng không trồng linh dược quý hiếm gì.

Có Tiên Phủ làm hậu thuẫn, linh dược bình thường không khiến cho Lưu Ngọc coi trọng.

Huống hồ gì linh dược là tài sản của tông môn, chiếm được đương nhiên là phải giao nộp lên.