Lưu Ngọc đi vào gác xép rồi đóng trận pháp lại, hắn cầm túi trữ vật của người đàn ông mang nét đẹp nữ tính ở trong tay. Hắn vận chuyển pháp lực, thần thức vừa động, một hộp ngọc tinh xảo lập tức xuất hiện trong tay.
Hắn mang theo tâm trạng chờ mong, tháo Phong Linh phù được dán xuống, tay phải hơi dùng sức, hộp ngọc lập tức bị mở ra một khe hở.
Không đợi khe hở này mở rộng, thần thức của Lưu Ngọc đã đi vào dò xét.
Chỉ thấy bên trong hộp ngọc có một gốc linh dược đang lẳng lặng ở đó, linh dược này có kích thước bốn tấc, toàn thân tuyết như trắng lại mọc mấy lá cây màu tím, dưới lớp da màu trắng có kinh lạc màu tím nhạt giống như mạch máu.
Bởi vì được bảo quản tương đối tốt, cho nên không thấy có bất kỳ triệu chứng héo úa nào, trên rễ còn có chút bùn đất.
"Không sai, đây chính là Tử Dương thảo, một trong ba bảo vật Trúc Cơ!"
Sau khi mở hộp ngọc ra, Lưu Ngọc cẩn thận lật xem cây linh thảo này, so sánh một chút với sách tranh linh thảo đã từng xem qua, cuối cùng xác nhận, đây chính là Tử Dương thảo.
Hắn bỏ Tử Dương thảo vào lại hộp ngọc, dán Phong Linh phù để tránh dược tính biến mất xong, sau đó cất vào túi trữ vật của mình.
"Ha ha ha ha!"
Trong lòng Lưu Ngọc mừng rỡ, cũng không kìm nén bản thân mà càn rỡ cười to.
Tiếng cười thỏa thuê kia vang vọng trong căn phòng trống, một mình tận hưởng niềm vui gặt hái này.
Đây không chỉ là một gốc linh thảo, mà còn là cơ hội để trường sinh, chìa khóa vào đại đạo.
Căn phòng có cách âm không tệ, cộng với một tầng trận pháp, âm thanh sẽ không truyền được ra ngoài.
Sau bốn năm hơi thở, Lưu Ngọc mới ngừng cười.
Có gốc Tử Dương thảo này, với tư chất tam linh căn của hắn thì chỉ cần tu luyện tới Luyện Khí tầng chín, rồi lại mài giũa pháp lực thêm một khoảng thời gian nữa, tính cả ưu thế của thần thức, khả năng Trúc Cơ thành công khoảng chừng tới năm phần!
Năm phần! Bình thường cho dù tu sĩ tam linh căn có Trúc Cơ đan hỗ trợ chẳng qua cũng chỉ là tầng bốn, có thể nói khả năng thành công này đã vượt qua phần lớn các tu sĩ đứng trước Trúc Cơ rồi.
Một hồi lâu sau, Lưu Ngọc thở ra một hơi thật dài, bình phục lại tâm trạng kích động.
Lúc này đám người Ngũ Xương vẫn đang ngồi chờ ở đình nhỏ giữa hồ, không nên ở lại quá lâu, như thế sẽ khiến cho bọn họ nghi ngờ và suy đoán.
Hắn đưa tay lấy từ trong túi trữ vật ra một chiếc bình màu xanh làm bằng gỗ, bình này được chế thành bởi Linh Mộc và Bích Lạc Mộc nhất giai thượng phẩm, so với đồ vật ngọc thạch bình thường thì thích hợp để bảo quản lá trà hơn.
Linh trà Thanh Hà ở trong túi trữ vật của hắn, đến gác xép lấy Linh trà chẳng qua là cái cớ để kiểm tra xem có Tử Dương thảo hay không.
Một tay Lưu Ngọc nâng chiếc bình, mở trận pháp ra rồi đi về phía đình nhỏ giữa hồ.
Hắn đặt bình gỗ lên bàn, Lưu Ngọc ngồi ở chủ vị, lấy ra một bộ trà cụ chuẩn bị pha trà. Nhưng lúc này Ngũ Xương đứng dậy mở miệng:
"Lưu sư huynh, những chuyện như này vẫn nên để cho ta làm đi, bình thường sư đệ cũng thường xuyên uống trà, có chút tâm đắc đối với việc này."
Hắn ta nói thì xong đứng dậy bắt đầu pha trà.
Thế nhưng lúc này Tôn Cúc lại mở miệng: "Vẫn nên để sư muội làm đi, sư muội đã đi theo bên cạnh cha từ nhỏ, tinh thông trà đạo, mấy vị sư huynh hãy cho ta thể hiện một chút nhé!"
Nàng ta biết lúc trước bản thân không tán thành trong kế hoạch tiêu diệt tu sĩ Hợp Hoan Môn, có thể đã khiến cho Lưu sư huynh khó chịu, nhưng chứng kiến thực lực kinh người lại muốn biểu hiện thật tốt, cứu vãn chút ấn tượng.
Không thể không nói phụ nữ quả thật là giỏi thay đổi.
Lưu Ngọc cười nhưng không nói gì, ý bảo Ngũ Xương ngồi xuống.
Ngũ Xương cười gượng ngồi xuống, quả thật loại chuyện này không dễ tranh giành với một nữ nhân.
Tôn Cúc cầm lấy bình pháp khí nhỏ, đổ nước Linh tuyền trong đó vào trong một bình nước, trên tay trống rỗng toát ra một luồng pháp lực kích phát ra ngọn lửa, bắt đầu chậm rãi hâm nóng Linh tuyền.
Người phụ nữ này nói bản thân tinh thông trà đạo cũng không phải là nói dối, mỗi một bước đều vô cùng thuần thục, thoạt nhìn có chút cảm giác vui mắt, so với Lưu Ngọc đặt thẳng lá trà xuống nước thì tốt hơn nhiều.
Nhìn tay nghề quen thuộc của người phụ nữ này, Lưu Ngọc chậm rãi mở miệng, giới thiệu Thanh Hà Linh trà:
"Trà này tên là trà Thanh Hà, có hiệu quả nhất định là nâng cao tinh thần giúp tỉnh táo, tẩm bổ đôi chút cho thần thức."
"Cây trà mười năm mới nảy mầm kết lá một lần, mỗi một lần sản xuất lá trà cũng chỉ khoảng một cân, cho nên giá cả khá đắt, một lạng cũng đã mười lăm Linh Thạch."
"Thật ra Lưu mỗ cũng thích trà này, mới cắn răng mua ba lạng. Nếu không phải lần này mấy vị sư đệ đến đây, thì ta vẫn không nỡ lấy ra!"
Lưu Ngọc nói, khẽ lắc đầu, dáng vẻ đau đớn không thôi.
Mấy người Ngũ Xương đương nhiên là khen ngợi hắn, thế nhưng trong lời nói cũng không quá lộ liễu, dù sao cũng là đồng môn vẫn nên cần chút mặt mũi, đang có mấy cặp mắt đang quan sát bọn họ.
Dưới sự khen ngợi hết sức tận tâm của mấy người bọn họ, thoáng chốc khách chủ đều vui vẻ, hòa thuận.
Mấy người nói vài chuyện thú vị trong môn, ví dụ như nhìn thấy vị sư tỷ xinh đẹp ra vào động phủ của sư thúc Trúc Cơ kỳ nào đó, suy đoán trong chuyện đó bọn họ có mối quan hệ "không bình thường" nào hay không, còn có vị nữ tu xinh đẹp trong môn lại vô cùng ưu ái một đệ tử có vẻ ngoài bình thường, cảm thán một đóa hoa tươi cắm lên bãi phân trâu.