Chương 156: Đắc Linh thảo
Nghĩ tới điều này, Lưu Ngọc vô thức theo bản năng sờ vào túi trữ đồ của hắn, sau đó mới nói:
"Hai vị đạo hữu có thể yên tâm, sau khi Lưu mỗ về tới Hàn Nguyệt Thành sẽ trình với tông môn về việc này, chắc chắn sẽ không quên công lao to lớn của Hầu gia và Công Tôn gia đâu."
Hầu Diên Trạch và Công Tôn Thương đồng loạt chắp tay, nói: "Vậy đành làm phiền Lưu đạo hữu rồi!"
Lưu Ngọc khoát tay, không nói thêm gì nữa. Nếu không cần thiết thì hắn cũng không muốn giả tạo, góp vui lấy lệ với những người này làm gì.
Tiếp sau đó, Lưu Ngọc dặn dò tu sĩ liên quân kiểm tra miếng đất bằng phẳng này thêm một lượt nữa, sau khi xác nhận không có sai sót gì, mới gọi mấy người Chu Quý Ba canh giữ ở đường mòn về, mười mấy tia sáng bay vụt lên không trung.
Nhóm tán tu Dương Giác sơn nhìn lên không trung, sau khi nhìn thấy đoàn người Lưu Ngọc rời đi đều thở phào một hơi, giống như vứt được tảng đá lớn đè nặng trong lồng ngực vậy.
Cũng không biết là ai dẫn đầu, một đám tán tu nháo nhào chạy như bay về hướng mảnh đất bằng phẳng kia, muốn xem xem có còn sót lại đồ tốt gì không. Cũng có tán tu lộ rõ vẻ mặt khinh thường, quay về nhà tranh của mình mà ngồi luyện khí.
Sau khi bay mười mấy dặm về phía Hàn Nguyệt Thành, Lưu Ngọc thần thức truyền âm cho Hầu Diên Trạch và Công Tôn Thương rằng không cần tiễn hắn nữa.
Tia sáng trên không trung tức khắc chia thành ba cụm, mỗi cụm khoảng năm sáu tia bay về các hướng khác nhau.
Lần đấu pháp này thực ra không hề duy trì trong khoảng thời gian dài, dù sao nhân số và thực lực của hai bên cũng chênh lệch quá lớn, vẫn còn cách giờ Tỵ một lúc nữa.
Mặt trời đã treo lơ lửng không trung, tỏa ra hàng vạn tia nắng rực rỡ chiếu rọi khắp các ngọn núi, cảnh sắc tráng lệ tràn đầy sức sống, giống như muốn tuyên bố rõ rằng một ngày mới tươi đẹp lại bắt đầu rồi.
Lưu Ngọc đợi mấy người Nguyên Dương Tông đón tiếp còn không nồng nhiệt bằng ánh nắng rực cháy của mặt trời, hắn bay thẳng về phía Hàn Nguyệt Thành.
Trên mặt Tôn Cúc không giấu nổi sự vui sướng, có điều ánh mắt nhìn Lưu Ngọc hiện lên sự kính nể, sợ hãi. Còn lại Tạ Hoa Hùng với Chu Quý Ba là khóe miệng khẽ động đậy, ánh mắt mang theo sự phấn khích khó tả, trong lòng lại tính toán công dụng của viên Linh Thạch này. Gương mặt Ngũ Xương chính xác là mặt không cảm xúc, dáng vẻ trầm ngâm suy nghĩ, y đã nghĩ xong nên làm sao để giữ mối quan hệ tốt với Lưu sư huynh, ôm chặt lấy miếng mồi ngon béo bở này.
Mỗi người một vẻ, cách nghĩ và thái độ của mỗi người là không giống nhau.
Lưu Ngọc điều khiển Kim Long kiếm.
Thu hết biểu cảm của mọi người vào trong đáy mắt, mi mắt hạ xuống.
Hắn đưa lưng về phía ánh nắng, dường như có một tia tối tăm đang dần nảy sinh sâu trong đáy lòng.
…
Một canh giờ sau, mấy người chạy tới Hàn Nguyệt Thành với dáng vẻ âu lo, ở dinh thự của Lưu Ngọc hạ xuống một tia sáng.
Lưu Ngọc đưa mấy vị sư đệ đến đình nhỏ giữa hồ, nhìn quanh một vòng, cười tỏ ý nói:
"Ngồi đi!"
"Mấy vị sư đệ có lẽ là lần đầu tiên đến chỗ sư huynh đúng không, vậy ta phải chiêu đãi các ngươi thật tốt mới được."
"Ở chỗ Lưu mỗ còn có một loại Linh trà, có hương vị và hiệu quả đều không tồi, mấy vị sư đệ phải thưởng thức thử đấy nhé, xem thử rốt cuộc Linh trà này thế nào!"
"Linh trà để ở trong động phủ, các ngươi cứ ngồi một lát không cần khách sáo đâu đã nhé, sư huynh đi rồi trở về ngay."
Lưu Ngọc muốn tranh thủ một chút thời gian để xem thử trong túi trữ vật của người đàn ông mang nét đẹp phụ nữ kia có phải là Tử Dương thảo hay không. Lúc này hắn nhanh trí mượn cái cớ này để đi xem thử."
"Rốt cuộc là loại Linh trà gì, mà ngay cả Lưu tiên sư cũng tán thưởng Linh trà này không ngớt, vậy ta phải nếm thử mới được."
"Vừa hay ở nơi này của sư đệ còn có hai cân nước Linh tuyền hạ phẩm, dùng để pha với Linh trà là thích hợp nhất."
"Hưởng ké phúc của Lưu sư huynh, lần này chúng ta có lộc ăn rồi!"
Ngũ Xương nghe Lưu Ngọc nói xong, đôi mắt sáng ngời, ý thức được đây là một cơ hội tốt để nịnh nọt.
Hắn ta lập tức lấy từ trong túi trữ vật ra một cái bình màu vàng nhỏ đặt trên bàn, nói với mấy người kia.
Mặc dù trong lòng ba người Chu Quý Ba, Tạ Hoa Hùng và Tôn Cúc có chút nghi ngờ, bọn họ muốn nhanh chóng phân chia chiến lợi phẩm, nhưng lại ngại thực lực và thân phận của Lưu Ngọc, cho nên không dám nói ra lời trong lòng.
Hơn nữa, khoản tài nguyên này vốn dĩ là do Lưu Ngọc dẫn dắt bọn họ mà kiếm được, chỉ cần không cư xử quá khó coi trên bàn ăn, thì cũng không tiện nói gì thêm.
"Đúng vậy đúng vậy, chúng ta cũng muốn nếm thử hiệu quả của Linh trà này!"
Ba người Chu Quý Ba nói hùa theo.
"Chờ một chút."
Lưu Ngọc khẽ mỉm cười, đi về phía gác xép hai tầng, lấy lệnh bài ra mở Tam Tài trận rồi đi vào, sau đó lại đóng trận pháp lại.
Mấy người Ngũ Xương đối với cách làm này của hắn cũng không có suy nghĩ gì nhiều, tiên đạo coi trọng sự riêng tư, tu tiên là chuyện vô cùng riêng tư, mỗi người tu tiên đều có bí mật của riêng mình, không thể để cho tu sĩ khác biết được.
Trừ khi là bạn bè có quan hệ tương đối tốt, bằng không tu sĩ sẽ không mời người khác đi vào động phủ của mình, mà loại chuyện này, người khác cũng sẽ không chủ động đi tìm hiểu làm gì.