Chương 149: Nghiêng
Chẳng lẽ người này cũng là người trời sinh đã có thần thức lớn mạnh sao? Hoặc là gã có loại bí thuật tu luyện thần thức nào đó chăng?
Trong lòng thầm suy đoán, động tác trong tay Lưu Ngọc không ngừng.
Hắn vỗ túi trữ vật sau đó lấy ra ba tấm Hỏa Xà phù, một tia pháp lực gợi lên pháp thuật phong ấn trong đó, hóa thành ba ngọn lửa hình rắn, chặn lại nọc độc màu xanh lục kia.
Làm xong như thế nhưng Lưu Ngọc vẫn chưa yên tâm, lúc này hắn cũng không có ý định tiếp tục giấu nghề nữa, gã tiếp tục vỗ túi trữ vật lấy ra Ô Thiết thuẫn.
Sau đó truyền vào một luồng pháp lực, Ô Thiết thuẫn lập tức hóa thành kích thước cánh cửa chắn trước người Lưu Ngọc.
Lúc này Hỏa Xà và nọc độc đã bắt đầu tiếp xúc với nhau, chỉ là tình huống khiến Lưu Ngọc không ngờ tới đã xảy ra.
Chỉ thấy nọc độc trực tiếp đánh thủng thân thể Hỏa Xà để lại một cái lỗ nhỏ, nọc độc xuyên qua cái lỗ nhưng thể tích chỉ thu nhỏ lại một vòng.
"Phụt, xèo xèo"
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lưu Ngọc chỉ kịp điều khiển cho Ô Thiết thuẫn bảo vệ hắn, nọc độc màu xanh lục đã đến nơi.
Nọc độc vừa đánh vào Ô Thiết thuẫn, đã phát ra tiếng ăn mòn như nồng độ axit sulfuric cao vẩy lên mặt người.
Cuối cùng để lại mộ đốm vệt nước trên Ô Thiết thuẫn, khiến cho linh quang của tấm chắn đã mờ nhạt đi rất nhiều.
"Độc tính của nọc độc này thật sự có chút kinh khủng, vậy mà lại có thể làm bẩn pháp khí!"
Sau lưng Lưu Ngọc toát ra một tầng mồ hôi lạnh, chỉ sợ một khi loại nọc độc này nếu đánh vào cơ thể thì sẽ huyết nhục mơ hồ, cả người sẽ hóa thành một vũng máu!
"Không thể đón đỡ!"
Lưu ngọc nhanh chóng suy nghĩ đưa ra phán đoán, lúc này trên người không có pháp khí và pháp thuật khắc chế nọc độc, hắn cũng không muốn pháp khí mình vất vả lấy được cứ như vậy bị vấy bẩn.
Lúc này, người đàn ông mang nét đẹp nữ tính lại khống chế hồ lô màu xanh sẫm phun ra ba ngụm nọc độc, chúng nối liền thành một mũi tên nhọn thẳng tắp màu xanh sẫm. Bắn về phía Lưu Ngọc.
Không kịp suy nghĩ nhiều, Lưu Ngọc lấy bảy tấm Hỏa Xà phù còn sót lại trong túi trữ vật ra dùng, hắn nối liền những tấm phù thành một bó, cuối cùng cũng tiêu diệt được hai ngụm nọc độc, đồng thời cũng ngăn cản được chỉ trong giây phút.
Thân hình Lưu Ngọc chợt lóe, ngàn cân treo sợi tóc nhảy sang bên cạnh, tránh thoát đợt tấn công lần này.
Một ngụm nọc độc màu xanh lục kia không đánh trúng Lưu Ngọc, va chạm vào mặt đất cách đó không xa, và có chút nọc độc văng lên mặt một tu sĩ liên quân.
Tên tu sĩ liên quân kia lập tức phát ra một tiếng kêu thê thảm, máu thịt trên đầu bị ăn mòn nhanh chóng, trong nháy mắt đã ngã xuống đất, không còn phát ra tiếng động.
"Không thể để tiếp tục như vậy được!"
Lưu Ngọc né tránh đồng thời tập trung suy nghĩ, đột nhiên nghĩ ra một cách có lẽ sẽ có hiệu quả.
Hắn thừa dịp khoảng trống của những đợt tấn công của người đàn ông mang nét đẹp nữ tính kia, thần thức vừa động thu Ô Thiết thuẫn vào túi trữ vật, đồng thời lấy Kim Ti kính ra.
Một tay cầm lấy tấm gương này, nhắm ngay hồ lô màu xanh sẫm trong tay người đàn ông kia, truyền vào một luồng pháp lực, một luồng ánh sáng màu trắng nhàn nhạt chiếu rọi lên hồ lô.
Y Vĩnh Ân thấy hồ lô màu xanh sẫm có sức mạnh không thể tưởng tượng nổi, trên mặt gã hiện lên vui vẻ, lập tức thừa thắng xông lên tấn công.
Nhưng khi thấy tu sĩ của bên kẻ địch sĩ lấy một tấm gương màu bạch ra, một chùm ánh sáng trắng chiếu rọi lên trên hồ lô, trong lòng gã thầm nghĩ không tốt. Quả nhiên gã chỉ cảm giác pháp lực bên trong hồ lô màu xanh sẫm chuyển động rất chậm, lại không thể nào phun ra nọc độc được nữa.
Mặc dù có thể xoay người tránh ánh sáng trắng, nhưng nọc độc phun trào hồ lô này cũng không thể thay đổi, cho nên có làm như vậy thì cũng không có ý nghĩa gì cả.
"Đáng giận, tu sĩ Nguyên Dương Tông này sau khi đã sử dụng pháp khí cực phẩm vậy mà bây giờ lại có thể sử dụng hai món pháp khí!"
Y Vĩnh Ân suy đoán có lẽ Lưu Ngọc là kiểu người thần thức lớn mạnh kia, dù sao công pháp tu luyện thần thức cũng vô cùng quý giá, không phải có thể có được một cách dễ dàng.
Thấy tạm thời không thoát khỏi được đối phương, trong lòng gã dần dần lo lắng, không tiếc pháp lực mà tấn công mạnh mẽ một cách mơ hồ, không còn vẻ ung dung như lúc bắt đầu nữa.
"Thời gian đứng về bên phe mình."
Lưu Ngọc khống chế mấy món pháp khí chỉ phòng thủ chứ không tấn công, điên cuồng dây dưa với người đàn ông kia, khiến cho gã không thể làm gì được.
Cho dù Y Vĩnh Ân đã nói ra lời cầu hòa lần thứ hai, nhưng hắn cũng chỉ cười lạnh, thần thức truyền âm đến tu sĩ liên quân, đẩy nhanh tấn công.
Nơi này cách phường thị Hoàng Sơn vỏn vẹn chỉ có năm mươi dặm, nếu kéo dài thời gian quá lâu Lưu Ngọc sợ đồng tu sẽ nhận được tin tức mà chạy tới trợ giúp, dù sao khoảng cách thời gian tập kích Tiểu Mi Sơn Phong gia đã qua lâu như vậy.
Nhất định phải vào lúc tu sĩ bên phe địch không phản ứng kịp, thấy bọn họ giải quyết từng cái một, chỉ cần giải quyết tu sĩ Hợp Hoan Môn, đến lúc đó dù Đồng Tu Hội có chạy tới, vậy thì cũng không thay đổi được gì.
Ngay tại thời điểm chiến đấu vô cùng nguy hiểm này, thời gian chỉ mới trôi qua khoảng mười hai mười ba hơi thở.
"A a!"
Liên tiếp truyền đến hai tiếng kêu thảm thiết, hai đệ tử Luyện Khí trung kỳ của Hợp Hoan Môn rốt cuộc cũng bị nhóm người Ngũ Xương chém thành mấy đoạn, và đã bỏ mạng.