Chương 147: Đường cùng(1)

Chương 150: Đường cùng(1)

Tám người liên quân vì bị nọc độc tấn công mà đã chết một người, còn lại bảy người muốn tới đây vây quanh tấn công Y Vĩnh Ân.

"Ba người các ngươi đi ra giao lộ, canh giữ nhóm tán tu này cùng với bốn người được sắp xếp canh giữ lúc nãy, đề phòng bọn họ muốn đục nước béo cò!"

Lưu Ngọc thấy thế thì lập tức thần thức truyền âm, đưa ra sắp xếp.

Mặc dù hắn dây dưa người đàn ông mang nét đẹp nữ tính này, nhưng lúc nào hắn cũng chú ý động tĩnh xung quanh. Trên đường nhỏ, tán tu đã bắt đầu tụ tập cũng bị chú ý tới, để tránh xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên hắn sắp xếp thêm ba người qua đó.

Giữa núi rừng rậm rạp, cây cối xanh um tươi tốt, bóng cây xum xuê, thoạt nhìn không có gì khác biệt so với ngày thường, nhưng trong bóng tối có không ít những bóng dáng đang thầm lén lút trong những bụi cỏ phía sau cây, họ đang toan tính đục nước béo cò.

Loại hành vi này chẳng qua chỉ là tự lừa mình dối người mà thôi, bởi vì dưới sự dò xét song song của Thiên Nhãn thuật và thần thức, thì những tán tu này không hề có bí thuật che giấu tu vi pháp lực, cho dù có ẩn nấp kín đáo hơn nữa, nhưng linh lực khắp người họ lại chập chờn nổi bật như ngọn đuốc trên bầu trời đêm, hoàn toàn không hề che giấu được.

Có vài tán tu ánh mắt sáng rỡ, bọn họ đang bên bờ tường cách xa con đường nhỏ, nhìn xuyên qua rừng cây, tính lén lút tới gần nơi xảy ra trận chiến để tùy cơ hành động, xem thử có thể vớt được chút lợi gì hay không.

Nhưng có một vài tán tu đơn giản chỉ là cảm thấy tò mò, bọn họ nhìn thấy kiểu cao thủ có tu vi "cao siêu" này chiến đấu, nên muốn cẩn thận quan sát để mở mang tầm mắt, sau này còn có thể khoe khoang với mấy đồng đạo.

Cho dù bọn họ có ôm tâm tư gì đi nữa, nếu muốn lén lút đi qua đó thì sẽ đều bị bốn người Chu Quý Ba ngồi canh ở đó ngăn cản.

"Nhìn cái gì mà nhìn? Nguyên Dương Tông làm việc, các tu sĩ không liên quan không được tới gần, nếu không muốn chết thì mau cút ngay!"

Bốn người Chu Quý Ba lớn tiếng cảnh cáo, vênh váo hung hăng từ trên cao nhìn xuống.

Những tán tu này, người có tu vi cao nhất cũng chỉ là Luyện Khí tầng năm, trong mắt bọn họ mà nói, những tán tu đó chẳng qua chỉ là một đám "vô dụng bỏ đi" mà. Trước mặt người bình thường thì còn có thể ra vẻ là một "Tiên sư", nhưng ở trong mắt tông môn mà nói, tu sĩ gia tộc chẳng là cái thá gì.

Những tán tu Luyện Khí trung kỳ này đều có tu vi rất thấp, có khả năng nghèo đến mức ngay cả pháp khí hạ cũng chẳng có, vốn không hề có tư cách để cho bọn họ đối đãi đàng hoàng.

Nếu như không biết tự lượng sức mình, vậy bọn họ cũng không ngại đại khai sát giới!

Sau khi Chu Quý Ba nói xong, trong núi rừng một tán tu Luyện Khí tầng bốn thoạt nhìn có chút thông minh lanh lợi, vẫn không thèm nghe cảnh cáo mà thi triển "Mộc Độn thuật", tính âm thầm tới gần nơi xảy ra trận chiến.

Mấy người ngồi canh giữ ở đây pháp quyết trên tay vừa động đã muốn ra tay, nhưng không đợi bọn họ có thêm động tác tiếp theo, Chu Quý Ba đã tế xuất một thanh phi kiếm Hỏa Hồng, phong tỏa nơi ẩn thân của tán tu kia từ xa.

Phi kiếm tìm được chính xác chỗ của tán tu kia, không quan tâm đến sự che chắn của cỏ cây mà đánh tan pháp thuật vừa được thi triển, một kiếm chém bay đầu.

Trong chớp mắt, cỏ cây bay tán loạn, mưa máu bắn tung tóe.

Có lẽ hắn ta cảm thấy người đông thế mạnh, đối phương sẽ không dám đụng chạm khiến mọi người tức giận, nhưng có lẽ hắn ta đã đánh giá quá cao thực lực của bản thân, đáng tiếc trên đời không có hối tiếc đáng nói, người này phải trả giá bằng cả mạng sống chỉ vì hành vi của bản thân.

"A!"

Giữa núi rừng, một tiếng kêu thảm thiết vừa truyền ra, đã hoàn toàn yên tĩnh trở lại.

Giống như cái chết của đồng đạo làm cho những tán tu kia nhận rõ sự chênh lệch đôi bên, buông bỏ tâm tư không nên có.

Trong tầm nhìn của Thiên Nhãn thuật, linh khí dao động giữa núi rừng nhất thời mất đi một nửa.

Sau khi bảy người chia ra ba người đi đến đường nhỏ để đề phòng tán tu, thì những người còn lại là Ngũ Xương, Tạ Hoa Hùng, Tôn Cúc và cả một tu sĩ liên quân rất nhanh đã tới gần chỗ Lưu Ngọc, cùng nhau vây bắt đầu vây đánh người đàn ông mang nét đẹp nữ tính kia.

Lưu Ngọc thấy vậy thì khẽ nhíu mày, ngay sau đó phát động pháp lực, Tử Mẫu Truy Hồn đao vững vàng quấn lấy Con dấu màu hồng.

Pháp khí cực phẩm hoàn toàn là nghiền ép đối với tu sĩ bình thường, e rằng chỉ cần ra một đòn là tu sĩ liên quân sẽ lập tức xuất hiện thương vong.

Cùng lúc đó, ling quang của Kim Long kiếm cũng vừa tăng cao, chẳng màn tổn thương mà đối chọi với pháp khí Con dấu màu hồng, khiến cho thanh pháp khí này không thể quay về viện trợ.

Lúc này, biểu cảm của người đàn ông mang nét đẹp nữ tính có chút bối rối, muốn thay đổi tình hình.

Sau khi hắn ta nghiêng người tránh thoát bạch quang do Kim Ti kính chiếu ra, hồ lô màu xanh sẫm nhắm chuẩn vào tu sĩ liên quân chạy tới bên này.

Bên ngoài hồ lô lóe lên ánh sáng, chỉ kịp phun ra hai ngụm nọc độc đã lập tức thu hồi hồ lô lại, còn không kịp nhìn kết quả.

Sau đó lại nhanh chóng lấy ra năm tấm Kim Châm phù ném lên, hóa thành hai trăm cây kim châm lông trâu tinh vi, phóng về phía tu sĩ liên quân như vũ bão.

Lưu Ngọc thấy thế, sắc mặt khẽ thay đổi, anh vội vàng thần thức truyền âm cho mấy người đó, nói cho bọn họ biết sự nguy hiểm của nọc độc, tránh cho bọn họ sơ suất mà chết không rõ ràng.