Chương 145: Bí thuật(2)

Chương 148: Bí thuật(2)

Tử Mẫu Truy Hồn đao đã bị Con dấu màu hồng cuốn lấy, không thể thu về được.

Một tay hắn nhanh chóng quét lên túi trữ vật, lấy Kim Long kiếm ra, truyền pháp lực vào rồi ném lên không trung, trên tay tuôn ra pháp quyết không ngừng.

Kim Long kiếm phóng ra ánh sáng màu vàng nhạt, nghênh đón thanh Loan đao màu đỏ đang đánh tới.

Bình thường bởi vì thần thức bị hạn chế mà tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ và Luyện Khí viên mãn, lúc sử dụng pháp khí cực phẩm tối đa chỉ được sử dụng thêm pháp khí dưới cực phẩm.

Lúc này thần thức của Lưu Ngọc đã lớn mạnh hơn một chút so với Luyện Khí kỳ viên mãn. Sau khi sử dụng Tử Mẫu Truy Hồn đao và Kim Long kiếm, khó khăn lắm vẫn có thể sử dụng món pháp khí thứ ba, thế như lúc này hắn đã chừa lại một tay, không hề sử dụng.

Sở dĩ át chủ bài là át chủ bài là vì không có ai biết, ở thời điểm quan trọng có thể khiến cho kẻ địch trở tay không kịp, một đòn xoay chuyển trời đất.

Lưu Ngọc làm xong tất cả, pháp quyết trên tay không ngừng khống chế hai món pháp khí, đồng thời hai mắt nheo lại, quan sát tình hình chiến đấu của Kim Kong kiếm với Loan đao màu đỏ.

Dưới ánh mặt trời, bên ngoài hai món pháp khí phủ một tầng ánh sáng nhàn nhạt, một cái màu vàng và một cái màu hồng, cũng không chói mắt lắm.

Nhưng từ uy thế mà xem, Loan đao màu đỏ đã trải qua bí thuật gia tăng, uy thế thăng tiến cực phẩm, rõ ràng trội hơn Kim Long kiếm.

"Keng keng keng"

Kim Long Kiếm va chạm với Loan đao màu đỏ, giao kích vài lần liên tiếp.

Mặc dù Kim Long kiếm là tinh phẩm trong pháp khí thượng phẩm, sức mạnh công kích xuất sắc, nhưng rõ ràng cũng không địch lại Loan đao màu đỏ sau khi được bí thuật gia tăng sức mạnh.

Cuối cùng Kim Long kiếm bị đánh lui hai trượng, linh quang có chút mờ nhạt, kiên trì không được bao lâu.

Khắc trên Kim Long kiếm đều là pháp trận tấn công vô cùng sắc bén, sức tấn công mạnh thì có mạnh, nhưng gặp phải pháp khí mạnh hơn nó, thì khuyết điểm phòng ngự yếu ớt không đủ của kiếm thể đã hoàn toàn bị bại lộ.

Kim Long kiếm và Loan đao màu đỏ nhanh chóng va chạm trên không trung, sau khi liên tục giao kích nhiều lần, rõ ràng thân kiếm đã xuất hiện vài vết tích, linh quang cũng có chút mờ nhạt.

Nhưng nhìn tình trạng của thanh kiếm này, chắc là vẫn có thể ngăn cản Loan đao màu đỏ thêm một khoảng thời gian.

Lưu Ngọc híp mắt nhìn hai món pháp khí một vàng một đỏ, thầm tính toán.

Nhưng mà, khi cục diện vừa mới đạt tới mức cân bằng thì người đàn ông mang nét đẹp nữ tính lại xảy ra thay đổi.

Mắt thấy tình thế nguy cấp, kéo dài như vậy chắc chắn sẽ chết dần mà thôi, cho nên người đàn ông mang nét đẹp nữ tính gia tăng pháp lực, linh quang của Con dấu màu hồng và Loan đao màu đỏ lại hừng hực, uy năng tăng vọt thêm một đoạn ngắn.

Người đàn ông mang nét đẹp nữ tính kia tên là Y Vĩnh Ân. Hắn ta mang tư chất song linh căn, cho nên từ nhỏ đã được Hợp Hoan Môn trọng dụng mà bồi dưỡng, hai mươi bốn tuổi tu luyện đến Luyện Khí tầng bảy tiến vào nội môn, năm nay đã ba mươi mốt tuổi và đã là Luyện Khí tầng chín.

Hắn ta nghi ngờ Tử Dương thảo chính là tư chất của bản thân, có năm phần hy vọng Trúc Cơ thành công, còn đến chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm này chỉ vì một nguyên nhân, đó chính là tu sĩ Kim Đan kỳ của Hợp Hoan Môn hứa hẹn với đệ tử nội ngoại môn rằng, lần này ai có thể chiến đấu với Nguyên Dương tông lập được công lớn, thì sẽ thu người đó làm đệ tử thân truyền.

Đạo lữ của tu sĩ Kim Đan kỳ kia đã bỏ mạng trong tay Nguyên Dương tông mấy chục năm trước, vẫn đối luôn canh cánh trong lòng ôm hận đối với việc này, cho nên mới giao cho nhiệm vụ này.

Y Vĩnh Ân ở Hợp Hoan Môn cũng không có chỗ dựa gì, nếu như có tu sĩ Kim Đan kỳ làm chỗ dựa vững chắc, vậy sau này con đường lên đến Trúc Cơ của gã sẽ bằng phẳng hơn rất nhiều, thăng cấp lên Kim Đan cũng có một tia hy vọng, cho nên mới to gan nhận nhiệm vụ nguy hiểm này, muốn lập được kỳ công.

Hắn ta đã từng có một khoảng thời gian gặp gỡ bất ngờ. Hắn ta có được một quyển công pháp tu luyện thần thức, thần thức so với tu sĩ cùng cấp càng thêm cường đại, sử dụng pháp khí cực phẩm đồng thời còn có thể sử dụng một lúc hai món pháp khí. Có điều bí mật này vẫn không có tiết lộ cho người khác biết, người từng gặp gã toàn lực ra tay đều đã chết hết.

Mắt thấy không thể thoát khỏi dây dưa này, dưới thời khắc sinh tử, Y Vĩnh Ân cũng bất chấp che giấu thực lực.

Tay Y Vĩnh Ân lấy ra một cái hồ lô màu xanh sẫm, gã một tay cầm lấy hồ lô nhắm thẳng Lưu Ngọc, một tay liên tiếp đánh ra pháp quyết .

Hồ lô màu xanh sẫm nhất thời chợt lóe lên ánh sáng, phun ra ba ngụm nọc độc màu xanh lục, giống như mũi tên sắc nhọn bắn về phía Lưu Ngọc.

Lưu Ngọc vừa dùng thần thức khống chế pháp khí, vừa chú ý động tĩnh của người đàn ông mang vẻ đẹp nữ tính kia, lúc gã vừa mới lấy hồ lô màu xanh sẫm kia ra thì hắn đã kịp phản ứng lại, lập tức ngạc nhiên!