Chương 144: Bí thuật(1)

"Keng"

Lại thêm một lần hoàn toàn trái ngược với nhau, dựa vào biến hóa làm hình thái cuối cùng, phẩm chất hơn một bậc, Hắc Sắc Kiếm đao khó khăn đấu tay đôi với Con dấu màu hồng.

Đây là bởi vì tu vi của Lưu Ngọc dù sao cũng thấp hơn người đàn ông có nét đẹp nữ tính hai tầng, cho nên uy năng của pháp khí phát huy có hạn.

Trên thực tế, tu sĩ Luyện Khí Kỳ không thể hoàn toàn phát huy toàn bộ uy năng của pháp khí cực phẩm, thể hiện uy năng chỉ là một phần nhỏ, nếu muốn phát huy ra toàn bộ uy năng của pháp khí cực phẩm, thì tu vi ít nhất cũng phải là Trúc Cơ sơ kỳ.

Pháp khí cực phẩm đối với tu sĩ Luyện Khí kỳ mà nói, vẫn là gánh nặng quá lớn.

Pháp lực trong cơ thể Lưu Ngọc giống như nước trong ống được trút ra, trút ra từ trong đan điền, nhanh chóng tiêu hao.

Mặc dù có Linh Thạch trung phẩm khôi phục pháp lực, nhưng vẫn chẳng thấm vào đâu, kiên trì không được bao lâu.

Có điều, vào lúc này tình thế bên phe mình đang chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, hắn chỉ cần ngăn cản người đàn ông có nét đẹp nữ tính một lát, đợi cho tu sĩ của bên liên quân giải quyết xong hai tu sĩ Luyện Khí trung kỳ của Hợp Hoan Môn, đến lúc đó toàn lực ra tay là được.

Trong lòng ý niệm cuồn cuộn, Lưu Ngọc điều khiển Tử Mẫu Truy Hồn đao tiếp tục dây dưa với người đàn ông mang nét đẹp phụ nữ kia, thần thức lại quan sát tình hình trong trận chiến.

Chỉ thấy bốn người Duyên Trạch, Công Tôn Thương ở bên kia đang nhanh chóng chiến đấu với hai tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ của Hợp Hoan Môn.

Hai tu sĩ này đều có được pháp khí thượng phẩm, một người khống chế một thanh phi đao màu xanh, linh quang lấp lánh vung lên xuống. Một người khống chế một ngọn đèn bằng đồng, phun ra ngọn lửa màu xanh, dễ dàng hòa tan băng tinh màu lam do Công Tôn Thương phóng thích ra. Ngọn lửa màu xanh này giống như có chút huyền diệu, khiến cho mấy người không dám ngừng tấn công, sợ pháp khí bị tổn hại.

Pháp khí của hai bên bay lượn, ngươi tới ta lui vô cùng náo nhiệt.

Mặc dù Hầu Duyên Trạch và Công Tôn Thương là bốn đánh hai, nhân số chiếm ưu thế, nhưng cũng khó khăn lắm mới bất phân thắng bại, khiến cho đối phương không thoát khỏi được, không rảnh để quan tâm hắn.

Về mặt pháp khí và công pháp thì tu sĩ của tông môn vẫn hơn một bậc, kiểu gia tộc nhỏ như Hầu gia và Công Tôn gia này so sánh với bọn họ thì vẫn là kém quá nhiều, có thể ngăn cản đối phương đã làm cho Lưu Ngọc hài lòng.

Về phần chỗ của mấy người Ngũ Xương, Tôn Cúc, bọn họ lấy tám địch hai, một người vừa đối mặt đã chiếm tuyệt đối thế thượng phong, hai tu sĩ Luyện Khí trung kỳ của Hợp Hoan Môn liên tiếp tháo chạy, chỉ có thể dựa vào pháp khí và bùa chú mà miễn cưỡng chống đỡ.

Hai tu sĩ của Hợp Hoan Môn, một người đã mất một cánh tay, người còn lại thì miệng đã phun máu tươi, bị thương không nhẹ, xem ra kiên trì không được bao lâu nữa.

Thấy tình hình bên phía mình rất tốt, Lưu Ngọc cũng không vội vàng kiến công, hắn điều khiển Tử Mẫu Truy Hồn đao chỉ phòng thủ mà không tấn công dây dưa với pháp khí của đối phương, muốn kéo dài thời gian.

Đồng thời hắn thầm giấu Huyền Điểu Liệt Diễm phù trong tay áo, phòng ngừa đối phương đột nhiên bộc phát, sử dụng đòn sát thủ gì đó.

"Đạo hữu, ngươi thấy ta với ngươi cứ dừng tay đi đã, thấy thế nào? Ta sẵn sàng từ bỏ nhiệm vụ lần này và trả một mức giá nhất định đảm bảo ngươi sẽ hài lòng!"

Người đàn ông mang nét đẹp nữ tính cũng quan sát thấy tình hình trong trận chiến, gã thấy mấy vị đồng môn sư đệ đi theo mình đã sắp bại vong, đến lúc đó gã sẽ bị nhiều người vây đánh, bây giờ gã mở miệng, giống như là "chịu thua".

Lúc nói chuyện, người đàn ông mang nét đẹp nữ tính dừng pháp khí lại, thế nhưng trong mắt lại hiện lên tia quỷ dị rồi biến mất.

Lưu Ngọc nghe nói gã nói lời này thì trong lòng khẽ động, đối phương không biết bản thân hắn có quyết tâm chiến thắng dành Tử Dương thảo thế nào, không thể thả cho gã đi được. Nhưng mà nếu đối phương bằng lòng giao lưu, vậy hắn nói nhảm vài câu với gã để kéo dài thời gian một chút cũng được.

Nghĩ như vậy, nhưng Lưu Ngọc vẫn duy trì cảnh giác như cũ, cũng không hề thu hồi pháp khí, mà chỉ điều khiến pháp khí dừng lại, hé môi tính nói chuyện.

Nhưng ngay trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, người đàn ông mang nét đẹp nữ tính bỗng nhiên hung hăng gây khó dễ!

Hắn ta bỗng nhiên vỗ túi trữ vật, lấy ra một thanh Loan đao màu đỏ, há miệng phun liên tiếp hai ngụm máu tươi lên thanh Loan đao màu đỏ.

Sau đó ngón tay điên cuồng cử động, đánh ra mấy pháp quyết huyền ảo, giống như thi triển một loại bí thuật bỗng nhiên bùng nổ nào đó, gia tăng thêm sức mạnh cho pháp khí.

Thanh Loan đao màu đỏ chịu sự gia tăng này, nhất thời lấp lánh đỏ của máu, dưới ánh mặt trời gây nên một loại mỹ cảm quỷ dị.

Khí thế của thanh Loan đao màu đỏ cũng liên tục tăng lên, bức thẳng pháp khí cực phẩm, ngay sau đó huyết quang chợt lóe nhanh chóng bắn về phía Lưu Ngọc.

Cùng lúc đó, người đàn ông mang nét đẹp nữ tính điều khiển Con dấu màu hồng đánh tới chỗ Tử Mẫu Truy Hồn đao, không cho nó có cơ hội phòng bị.

Lưu Ngọc vẫn không buông lỏng cảnh giác, tinh thần vẫn luôn chú ý nhất cử nhất động của đối phương, khi người đàn ông đó tế xuất thanh Loan đao màu đỏ thì hắn cũng đã phản ứng kịp lại.