Chương 123: Át chủ bài

Hầu Diên Trạch và Công Tôn Thương liên tục cười lạnh, làm gì có chuyện mối thù của người mất mà nói buông bỏ là có thể buông bỏ chứ?

Bây giờ sớm đã đi đến bước ngươi chết ta mất, nếu không thể tiêu diệt Phong gia thì chỉ có nước chờ Phong gia điên cuồng trả thù đi là vừa!

Người hai bên nhà đương nhiên là biết nguyên tắc này, trong lúc ra tay còn ra sức hơn so với mấy người Lưu Ngọc, dồn hết sức ra tay đánh kẻ sa cơ, dốc hết sức thừa cơ hãm hại mà bản thân không hề có chút xấu hổ nào.

Phong gia đang dốc sức chống cự, Hầu gia, Công Tôn gia vẫn đang ra tay một cách tàn nhẫn.

Ba gia tộc đã kết thù sâu đậm, sớm đã tranh đấu nhau ra mặt, bọn Lưu Ngọc chẳng qua chỉ là một ngòi nổ mà thôi.

Đây chính là tu tiên giới chân chính, có đôi khi sẽ không thể tồn tại một chút nhân từ nào!

Thu biểu hiện của ba nhà vào trong mắt, trong lòng Lưu Ngọc sinh ra xúc động.

Trong sự tấn cộng mãnh liệt kéo dài không ngừng của nhóm người Lưu Ngọc, tu sĩ của Phong gia cố gắng ngăn cảm đôi chút, lúc nào Ngọc Linh trận hình thành vòng bảo hộ màu nhũ bạch cũng lộ ra vẻ lung lay sắp đổ, mang dáng vẻ sắp vỡ vụn, nhưng có linh mạch không hoàn chỉnh làm hậu thuẫn, không ngừng bổ sung linh lực, đến cuối cùng vẫn kiên trì được.

Ngay lúc bên tấn công bên phòng thủ,thời gian nửa khắc đồng hồ cũng đã trôi qua rất nhanh.

Sắc mặt Phong Thiên Vỹ vẫn vô cùng tái nhợt,tóc tai cũng tán loạn, đã tiêu hao ba tầng pháp lực. Nhưng vẻ mặt của gã lại thả lỏng đôi chút, trong mắt hiện lên một tia vui mừng khó phát hiện được.

Với tu vi Luyện Khí tầng tám của gã mà cũng đã tiêu hao ba phần pháp lực, thì chắc chắn Lưu Ngọc, Hậu Diên Trạch, Công Tôn Thương chỉ có thể tiêu hao nhiều hơn mà thôi.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, bên tiêu hao hết pháp lực trước chắc chắn là đối phương, điều này là vô cùng có lợi đối với Phong gia.

Trong khoảng thời gian nửa khắc phòng thủ, tu sĩ trẻ tuổi của Phong gia đã chảy mồ hôi đầm đìa, mồ hôi sớm đã thấm ướt quần áo sau lưng, lồng ngực phập phồng thở từng cơn hổn hển.

Thấy mặc dù tu sĩ tập kích của kẻ thù đang ở giữa những đợt tấn công khí thế, nhưng vẫn không thể nào phá bỏ trận pháp gây tổn thương cho bọn họ. Tu sĩ trẻ tuổi với tâm trạng bi quan từ lúc vừa bắt đầu đã dần bình phục trở lại, trở nên bình tĩnh, tích cực, trong lòng bắt đầu dâng lên hy vọng lần nữa, có lẽ gia tộc thật sự có thể vượt qua cửa ải khó khăn này chăng?

Pháp thuật của hắn cũng từ hoảng loạn lúc bắt đầu nhưng giờ đã trở nên có tổ chức hơn, nhanh chóng phát triển.

Quá trình thay đổi tư duy của người tu sĩ trẻ tuổi của Phong gia này cũng là sự thay đổi tâm trí của hầu hết tu sĩ của Phong gia.

Thoáng chốc, tu sĩ của Phong gia hỗ trợ lẫn nhau, chống cự bắt đầu trở nên mạnh mẽ.

Lưu Ngọc luôn chú ý đến tình hình trận chiến, tinh thần binh sĩ của tu sĩ Phong gia xảy ra thay đổi, tình huống chống cự trở nên mạnh mẽ ngay lập tức bị nhìn thấu.

Trong lòng hắn vừa động, vận chuyển Thiên Nhãn thuật nhìn về phía vòng bảo hộ màu nhũ bạch. Hắn chỉ thấy hơn mười tu sĩ Phong gia vẻ mặt đã không còn bối rối giống như lúc đầu nữa, mà đã có bình tĩnh đôi chút, đôi mắt sáng ngời rõ ràng đã bắt đầu tinh thần binh sĩ cao ngất.

Nhìn lại bên mình, trải qua nửa khắc tấn công mạnh liệt,ai nấy cũng đều đã đổ mồ hôi trán, tiêu hao không ít pháp lực.

Hô hấp của ba người Ngũ Xương, Tạ Hoa Hùng, Tôn Cúc cũng dần trở dồn dập, lồng ngực phập phồng, trên trán cũng đổ một tầng mồ hôi.

Rõ ràng lòng tin của tu sĩ Hầu gia, Công Tôn gia đã không còn dồi dào như lúc bắt đầu, sắc mặt đã có chút mệt mỏi.

Mặc dù bọn họ đều đã xuất ra Linh Thạch bổ sung pháp lực, nhưng cũng chẳng thấm vào đâu. Lưu Ngọc suy đoán có lẽ pháp lực của bọn họ cũng đã tiêu hao gần hơn phân nửa.

Rõ ràng thế tấn công của bên hắn đã không còn mạnh mẽ như lúc đầu.

"Không thể cứ để tiêu hao như vậy, nếu không người gặp bất lợi chính là bên mình."

Tu sĩ Phong gia nhờ vào có trận pháp phòng thủ, cho nên pháp lực, tinh lực đều tiêu hao thấp hơn bên tấn công của hắn. Nếu như cứ mãi giằng co như vậy, cứ tiếp tục tiêu hao thì cán cân sẽ dần nghiêng đi.

Lưu Ngọc thầm đưa ra phán đoán, sau đó lập tức âm thầm thực hiện thần thức truyền âm đến chỗ Hậu Diên Trạch, Công Tôn Thương để bàn bạc kế sách.

Hậu Diên Trạch và Công Tôn Thương đã sống mấy chục năm, là tộc trưởng, một người chỉ định phương hướng của một gia tộc, đương nhiên ánh mắt sẽ không kém, bọn họ cũng đã phát hiện ra vấn đề này.

"Trận pháp này của Phong gia được bố trí dựa vào linh mạch, chắc chắn chúng ta sẽ không tiêu hao bằng bọn họ."

Hầu Diên Trạch khống chế chiết phiết màu đen tiếp tục tấn công không ngừng, im lặng truyền âm nói.

"Theo ý kiến của lão hủ, nếu như chúng ta đã không tiêu hao được bọn họ, kế hoạch bây giờ chỉ còn cách giải quyết dứt khoát, mạnh mẽ phá vỡ trận pháp!"

Công Tôn Thương vỗ Hồ Lô bạch sắc đánh ra một mảnh băng tinh màu lam nhạt, lúc này trở lại, có chút thở hồng hộc.

Dù sao ông ta cũng đã bảy mươi tuổi, thân thể cũng đã bắt đầu suy nhược. Mặc dù trên lý thuyết, tu sĩ Luyện Khí kỳ có thể sống đến một trăm hai mươi tuổi, nhưng bởi vì đủ loại nội thương, tu hành sai cách, hầu hết đều sống đến khoảng một trăm tuổi, thật sự có thể sống đến số chết vẫn khá ít.

"Hai vị đạo hữu nói rất có lý, nếu đã như vậy, vậy mấy người chúng ta hãy xuất ra công phu độc nhất của chúng ta ra thôi."

"Hôm nay đã đi đến bước này, nếu vẫn giữ lại Phong gia thì chỉ sợ tai họa về sau sẽ còn vô tận đấy."

Lưu Ngọc trả lời, có chút suy nghĩ sâu xa.

Trận pháp chi đạo uyên thâm, vô cùng ảo diệu, sự biến hóa tự nhiên của đất trời có thể thay đổi sức mạnh to lớn của tự nhiên để phục vụ cho bản thân, là đại đạo quang minh chính đại.

Với tuổi thọ ngắn ngủi của Luyện Khí kỳ mà nói, nếu như không phải tu sĩ ở đây có thiên phú ưu tú, thì dù có dùng sinh mệnh cả đời đi nghiên cứu cũng khó mà nhập môn được.

Tư chất tam linh căn của Lưu Ngọc là rất bình thường, cửa ải khó khăn của Trúc Cơ vẫn chưa được giải quyết, đương nhiên sẽ không bỏ gốc lấy ngọn mà làm hành động không biết tự lượng sức mình.

Đối với sức mạnh thiên phú của bản thân, hắn vẫn luôn có nhận thức rõ ràng.

Trước mắt mấy người Lưu Ngọc và hai gia tộc đều không có người tinh thông trận pháp, cho nên không tìm ra được sơ hở của trận pháp này, nên chỉ có thể tấn công mãnh liệt.

Nhưng đã là trận pháp, thì có giới hạn chịu đựng, nếu vượt qua giới hạn này sẽ bị mạnh mẽ đánh tan.

Cái gọi là đột phá chính là như thế!

Hậu Diên Trạch và Công Tôn Thương nhìn nhau, đều hiểu được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Lưu Ngọc, có điều đây cũng là sự thật.

Mấy người Nguyên Dương tông vài năm sau sẽ trở về tông môn, mà căn nguyên của bọn họ lại ở chỗ này, hơn vạn tộc nhân bình thường không có linh căn sẽ ở chỗ này.

Trước mắt đã là kẻ thù không đội trời chung với Phong gia, nếu để cho Phong gia vượt qua giai đoạn này, quả thật sẽ hậu họa vô cùng!

Hai người phát ra thần thức truyền âm gật đầu với Lưu Ngọc, ai nấy cũng đều hạ quyết tâm, muốn sử dụng con át chủ bài để phá vỡ tình thế bế tắc.

Công Tôn Thương mò vào túi trữ vật, một viên viên châu màu đen to bằng viên thuốc tản ra khí tức nguy hiểm lập tức xuất hiện, bị ông ta nắm trong lòng bàn tay bị.

"Âm Lôi Tử?"

Sau khi thần thức truyền âm thì Lưu Ngọc vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của hai người, lúc này vừa thấy viên châu màu đen lập tức nhận ra lai lịch của nó, hắn nhớ lại giới thiệu trên điển tịch.

"Âm Lôi Tử, do tu sĩ Trúc Cơ kỳ hậu kỳ thấp nhất lấy lôi điện trong thiên địa luyện chế thành, mỗi một hạt đều có uy lực to lớn, nghe nói cho dù tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ đối kháng chính diện với sấm sét này cũng sẽ tan thành mây khói."

Trong đầu Lưu Ngọc hiện lên lời giới thiệu của vật này, ánh mắt trầm xuống, hắn thừa nhận lúc trước bản thân có chút xem thường những người tu tiên của gia tộc này, không nghĩ tới kiểu gia tộc Luyện Khí kỳ quy mô nhỏ này lại có thể xuất ra đòn sát thủ như "Âm Lôi Tử".

Vật này ít ỏi vô cùng, ít nhất cần phải do tu sĩ Trúc Cơ kỳ hậu kỳ xuất thủ mới có thể luyện chế thành, nghe nói quá trình luyện chế vô cùng rườm rà, cho nên giá cả khá cao.

Một viên ngang với giá cả của một kiện pháp khí thượng phẩm bình thường, nhưng nó vẫn là vật dụng dùng một lần, mà thật không ngờ Công Tôn Thương lại lấy ra.

"Lúc trước Phong Thiên Vĩ đột phá đến Luyện Khí tầng tám trước chúng ta thì trở nên hung hăng, lão hủ cũng sống không còn bao lâu, ta chẳng ra gì lại chậm chạp không thể đột phá đến Luyện Khí hậu kỳ."

"Lão hủ lo lắng sau khi mình chết, Phong Thiên Vĩ sẽ gây bất lợi cho Công Tôn gia, cho nên dự định tìm cơ hội trước khi chết sẽ lôi hắn theo cùng!"

Công Tôn Thương nắm Âm Lôi Tử, chú ý tới ánh mắt kỳ lạ của Lưu Ngọc và Hậu Diên Trạch, lại còn mơ hồ đề phòng, cho nên giải thích vài câu sơ qua.