Chương 122: Công phòng

Chương 125: Công phòng

Công Tôn Thương sau khi điều khiển Hồ Lô bạch sắc tung ra một đòn nén giận thì có chút thở dốc, mồ hôi trán chảy ra, hiển nhiên công kích trình độ như thế này tiêu hao không nhỏ, không cách nào dễ dàng sử dụng.

Hồ Lô bạch sắc phô bày khiến Lưu Ngọc nhìn cũng không ngừng liếc mắt, có chút mê tít mắt, Công Tôn Thương vì sao ra tay không hề giữ lại chút nào như vậy, hắn cũng chỉ suy đoán một hồi, xem ra ba gia tộc dây dưa còn sâu hơn so với tưởng tượng của hắn.

Ngũ Xương, Tạ Hoa Hùng, Tôn Cúc cùng với người của hai gia tộc nghe theo khẩu lệnh, lại một lần nữa điều động pháp lực công kích thêm một vòng nữa về phía vòng bảo hộ do trận pháp hình thành.

Phong Thiên Vĩ thấy tu sĩ phe địch lại muốn phát động một vòng công kích mới thì không dám phân tâm, gã đứng ở chính giữa trận pháp, không ngừng đánh ra từng đạo pháp quyết, ngưng thần điều khiển trận pháp đối phó với công kích sắp đến.

Bởi vì Phong Thiên Vĩ phải điều khiển trận pháp cho nên không cách nào phân tâm, gã liền dặn dò Phong Quảng U lãnh đạo tộc nhân tổ chức chặn lại công kích.

"Trước mắt chính là thời khắc mấu chốt của sự sống còn của gia tộc sống, chúng ta không thể lui được nữa, chỉ có thể sống chết một trận chiến, thủ vệ mảnh đất cuối cùng này!"

Phong Quảng U thân là phụ tá đắc lực của tộc trưởng, lúc lâm nguy ứng đối không loạn, từ lúc bắt đầu vòng công kích thứ nhất đã bắt đầu cổ vũ sĩ khí.

Gã biết lúc này tính mạng gia tộc như ngàn cân treo sợi tóc, chỉ có kéo dài thời gian hết sức mới có thể có kỳ tích xuất hiện, có thể hay không?

Mặc dù đối với với kết quả khá là bi quan, nhưng cùng với ôm tâm lý may mắn, ký hy vọng vào kẻ địch sơ ý bất cẩn có thể thoát được một mạng, còn không bằng thống khoái đứng lên, cũng coi như xứng đáng với gia tộc sinh dưỡng mình!

"Để cho bọn họ thấy màu máu rực rỡ này!"

Phong gia hiện có mười chín tên tu sĩ, ngoại trừ bốn tên ở bên ngoài quản lý sản nghiệp gia tộc thì còn có mười lăm tên tu sĩ, mạnh nhất là Tộc trưởng Phong Thiên Vĩ cần phải chủ trì trận pháp không cách nào ra tay, còn lại mười bốn tên tu sĩ dồn dập sử dụng thủ đoạn của từng người chặn lại sự công kích của kẻ địch.

Trong mười bốn tên tu sĩ có sáu tên Luyện Khí sơ kỳ chỉ có thể sử dụng uy năng có hạn để chặn lại phép thuật, còn lại tám tên tu sĩ Luyện Khí trung kỳ bao gồm cả Phong Quảng U, hiện đang thao túng pháp khí ngênh đón công kích của tu sĩ phe địch.

Tổ chim bị phá thì trứng còn có thể nguyên vẹn hay không?

Đạo lý này tất cả mọi người rõ ràng, lúc này không có người nào lùi bước.

Không thể không nói ở thời khắc sống còn, lực liên kết gia tộc thật là kinh người, loại thể chế này mặc dù không sánh được tông môn to lớn vững chắc, nhưng vẫn có chỗ đáng để học hỏi!

Ngọc Linh trận có thể được tổ tiên Phong gia lựa chọn làm thủ đoạn sau cùng, ở trong cùng một cấp bậc thì trận pháp cũng có thể coi là thượng thừa.

Trận này có thể ngăn cản các loại công kích từ bên ngoài, pháp khí pháp thuật của người mình ở bên trong, dưới sự điều khiển của Phong Thiên Vĩ vậy mà lại có thể dễ dàng phóng ra ngoài, chỉ là lúc thu hồi pháp khí, cần do con người đưa tay lấy vào.

"Keng" "Ầm"

Các loại pháp khí, pháp thuật va chạm không ngừng bên tai.

Đoàn người Lưu Ngọc bất kể là số lượng tu sĩ hay tu vi đều chiếm hết ưu thế, số lượng pháp khí cùng với chất lượng cũng có ưu thế tuyệt đối.

Tu sĩ Phong gia đem hết toàn lực cũng chỉ có thể ngăn cản bảy, tám món, còn dư lại vẫn công kích ở trên vòng bảo hộ màu nhũ bạch như cũ.

Đặc biệt là Kim Long kiếm của Lưu Ngọc, Chiết Phiến màu đen của Hầu Diên Trạch, một mảnh Thâm Lam Băng Tinh của Công Tôn Thương, ba cái thượng phẩm pháp khí này càng là không thể ngăn cản.

Kim Long kiếm chém xuống hõm sâu vào bên trong vòng bảo hộ, nhìn qua chỉ còn dư lại một lớp mỏng manh, hơn nữa mờ đi rất nhiều, để mọi người Phong gia bên trong vòng bảo hộ kinh hồn bạt vía.

May mà lập tức có vầng sáng khác của phe địch bổ sung lại đây, mới dần dần khôi phục nguyên dạng.

Chiết Phiến màu đen của Hầu Diên Trạch xoay tròn nhanh chóng, có một cỗ lực lượng cắt kim loại kỳ lạ, phạm vi công kích mặc dù không lớn nhưng cực kỳ tập trung, là khắc chế nhất đối với vòng bảo hộ loại hình phòng ngự, làm hao mòn vầng sáng màu nhũ bạch với tốc độ nhanh nhất.

May mà Phong Thiên Vĩ lúc nào cũng chú ý tới tình huống của trận pháp, phát hiện điều không đúng lập tức khống chế Ngọc Linh trận tăng tốc hấp thu linh lực của linh mạch, tăng mạnh phòng ngự ở chỗ đó, lúc này mới duy trì được.

Thâm Lam Băng Tinh của Công Tôn Thương thanh thế to lớn nhất, bị người của Phong gia chăm sóc chu đáo nhất, chặn lại một phần Chỉ còn dư lại mấy chục viên Băng Tinh rơi vào trên vòng bảo hộ màu nhũ bạch, giống như ném nhiều cục đá vào bên trong hồ nước, nổi lên từng ngọn sóng lớn.

Khiến toàn thể ánh sáng trận pháp đều hơi lấp loé, nhưng loại công kích này cũng không tập trung, uy hiếp đối với vòng bảo hộ màu nhũ bạch kỳ thực không sánh được hai người trước, rất nhanh linh lực bên trong Băng Tinh tiêu hao hết, hóa thành giọt nước mưa bình thường rơi xuống trên mặt đất, mà trận pháp được linh lực của linh mạch bổ sung, lại khôi phục nguyên dạng, nhìn qua không có tổn thất quá lớn.

"Khặc khặc"

Trán Phong Thiên Vĩ toát mồ hôi lạnh, lúc này tóc rải rác ở sau lưng, sắc mặt càng ngày càng trắng xám, như là già thêm vài tuổi.

Thương thế trước đây tập kích Linh Dược viên gánh chịu vừa mới ổn định lại, kinh mạch vẫn đang truyền đến từng trận đau đớn, không thích hợp để vận dụng pháp lực.

Nhưng lúc này là thời khắc sống còn của gia tộc, cũng vẫn phải cố gắng không để ý đến điều đó.

Gã chịu nhịn thương thế cùng đau đớn trong kinh mạch, cố gắng vận chuyển pháp lực thao túng Ngọc Linh trận ứng biến bất cứ lúc nào, chống lại các loại công kích của đoàn người Lưu Ngọc.

Đến lúc này Phong Thiên Vĩ vẫn không từ bỏ ý nghĩ hoà giải, đề ra các loại điều kiện, vì bảo toàn gia tộc thậm chí nguyện ý hạ thấp làm thiếp với Hầu gia, Công Tôn gia, cam kết nhường ra vài điểm tài nguyên quan trọng.

Nhưng Lưu Ngọc mắt điếc tai ngơ, vẻ mặt toàn bộ là lạnh lùng vô tình, tỉnh táo khiến cho chúng tu sĩ liều mạng tiếp tục công kích, không cho tu sĩ Phong gia có chút cơ hội thở dốc lấy hơi nào.