Chương 121: Di trạch(2)

Chương 124: Di trạch(2)

Khí trời ngày hè rõ ràng là nóng ấm, bên trong vòng bảo hộ cũng không có gió lạnh thế nhưng y cảm thấy có một cỗ cảm giác lạnh lẽo đang đâm thẳng vào lòng, lạnh đến mức khiến cho thân thể có chút run rẩy.

Hắn nhìn pháp khí tu sĩ phe địch càng ngày càng gần, tu vi của hắn chỉ là Luyện Khí tầng hai, ngày thường bất kỳ một thanh pháp khí nào trong đó cũng đều không chống đỡ được, huống hồ đến mười mấy chuôi? Nhìn phía trước một thanh pháp khí đã sắp đánh vào trên vòng bảo hộ, hắn không nhịn được mà nhắm hai mắt lại.

"Rầm rầm rầm"

Thanh âm của pháp khí va chạm vòng bảo hộ vang không dứt bên tai, mười mấy chuôi pháp khí liên tục công kích vào vòng bảo hộ màu nhũ bạch. Như là từng tảng đá ném vào hồ nước nhỏ, bắn lên từng vòng sóng nước, ở trên vòng bảo hộ hình thành từng cái từng cái ao hõm, dập dờn lên từng trận sóng gợn, đánh cho vòng bảo hộ do trận pháp hình thành khẽ run, nhưng không bước tiếp được, đúng là vẫn bị cản lại.

Phong Thiên Vĩ thấy tu sĩ phe địch phát động tấn công, vội vã động hai tay liên tục, đánh ra từng đạo từng đạo pháp quyết lên trên lệnh bài đang khống chế trận pháp, chủ trì trận pháp chống đối vòng công kích thứ nhất .

Thấy tu sĩ phe địch công kích chỉ khiến vòng bảo hộ màu nhũ bạch khẽ run, vẫn tương đối ung dung chống đỡ được, sắc mặt gã trở nên trắng bệch, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đây là di trạch của tổ tiên, phòng tuyến cuối cùng của Phong gia quả nhiên không khiến cho người ta thất vọng.

Hai mươi mấy năm trước khi đó gã vừa đột phá Luyện Khí tầng bảy leo lên vị trí tộc trưởng, khi đó thực lực của Phong gia ở trong ba gia tộc lót đáy, mỗi lần bị kẻ địch đánh tới Tiểu Mi sơn, chính là dựa vào bộ trận pháp này mới chống đỡ được địch, mới có Phong gia sau đó khổ tẫn cam lai.

Bộ "Ngọc Linh trận" này chính là một trận pháp cấp Thượng Phẩm, chuyên về thủ hộ và phòng ngự, có thể chống lại tu sĩ Luyện Khí kỳ phổ thông thời gian rất lâu, giá thị trường hơn một ngàn Linh Thạch, chính là trong thời gian cường thịnh của Phong gia truyền xuống, đến nay đã gần ba trăm năm, mấy lần khiến cho kẻ địch biết khó mà lui.

Lúc này Ngọc Linh trận bố trí ở trên linh mạch không trọn vẹn, từ chỗ linh mạch cung cấp linh khí, sức phòng ngự càng sâu ba phần.

Không nghĩ tới dưới bước đi sai lầm, hôm nay lại đối mặt với cục diện như thế, Phong Thiên Vĩ trong lòng sinh ra rất nhiều hối hận, gã quyết định muốn bảo vệ truyền thừa của Phong gia, không phải vậy thì không còn mặt mũi đối mặt với tổ tiên ở dưới cửu tuyền!

Tu sĩ trẻ tuổi kia thấy công kích "Uy thế hùng vĩ" của pháp khí bị cản lại, mở hai mắt ra, ánh mắt lộ ra biểu cảm sống sót sau tai nạn.

"Còn sống thật là tốt!"

Lưu Ngọc đối với phòng tuyến cuối cùng Phong gia- vòng bảo hộ màu nhũ bạch tương đối dễ dàng chặn lại vòng công kích thứ nhất cũng không ngoài dự đoán.

Là một trận pháp bảo hộ cuối cùng của một gia tộc, há lại là dễ dàng có thể công phá? Dù cho đây chỉ là một tiểu gia tộc Luyện Khí kỳ, hắn cũng không có nghĩ tới một đòn đã xong xuôi.

"Chúng ta cũng ra tay đi!"

Lưu Ngọc không muốn kéo dài thời gian, để tránh khỏi phát sinh biến cố gì, hoặc là bị tu sĩ Hợp Hoan Môn nhận được tin tức, hắn liền quay đầu về phía Hầu Diên Trạch, Công Tôn Thương nói.

Dứt lời, pháp lực Luyện Khí tầng bảy không hề giữ lại gì mà truyền vào trong Kim Long kiếm, tiếp theo hắn ném lên không trung, sau đó tay bấm pháp quyết.

Kim Long kiếm liền phồng lớn đến dài khoảng một trượng, rộng đến hai thước, vàng chói lọi khiến cho mọi người liếc mắt nhìn, uy thế nhất thời có một không hai.

Sau đó hóa thành một đạo cầu vồng màu vàng, có chứa sự sắc bén vô song đâm về phía vòng bảo hộ màu nhũ bạch.

Sau khi Lưu Ngọc lấy ra Kim Long kiếm, tu vi cao nhất hai nhà là Hầu Diên Trạch, Công Tôn Thương cũng không lưu thủ nữa.

Pháp khí Chiết Phiến màu đen của Hầu Diên Trạch lơ lửng ở trước người, tóc dài không gió mà bay phất phơ trong không trung.

Gã truyền pháp lực vào bên trong pháp khí, trên mặt mang theo nụ cười vui sướng, đối với Phong gia đã từng ép gia tộc mình xuống một cái đầu thì không hạ thủ lưu tình chút nào.

Chiết Phiến màu đen trong chớp mắt liền biến hóa thành kích thước ba thước, đồng thời bắt đầu xoay tròn càng lúc càng nhanh, như một phi đao sắc bén đang xoay tròn với tốc độ cao, bàn về sự sắc bén thì không kém Kim Long kiếm là bao.

Chiết Phiến màu đen chếch hướng về vòng bảo hộ màu nhũ bạch cắt tới, màu đen mơ hồ, khí thế cũng không có vẻ xuất chúng bao nhiêu, nhưng động như kinh lôi.

Công Tôn Thương ghét nhất Phong gia, mang trên mặt cừu hận thấu xương, mặt có chút vặn vẹo.

Lúc trước Phong gia chính là đạp lên Công Tôn gia mà thượng vị thành lập uy danh, nếu không nhi tử xuất sắc nhất của gã chết rồi, gia tộc cũng không tới mức hiện tại phải để một nhi tử bình thước khác đến thay vị trí của nó.

Gã một tay nắm Hồ Lô bạch sắc, một tay bấm pháp quyết.

Hồ Lô bạch sắc mặt ngoài mịt mờ màu lam nhạt, ánh sáng nhạt dần dần biến thành màu lam đậm, chờ sau khi hoàn toàn biến thành màu lam đậm, miệng hồ lô phun một cái, hơn trăm viên băng tinh màu lam đậm nhanh chóng phun ra.

Băng Tinh này lúc mới ra thì dài chưa đến nửa tấc, chờ bại lộ ở trong không khí liền nhanh chóng hóa thành kích thước ba tấc, Băng Tinh bốc lên hàn khí màu lam đậm sắc bén, ở dưới bóng đêm hơi hiện ra lãnh quang, công kích về phía vòng bảo hộ màu nhũ bạch, thanh thế so với Kim Long kiếm phải lớn hơn mấy phần, khiến cho người ta không cách nào lơ là.