Chương 120: Di trạch

Chương 123: Di trạch

Đoàn người Lưu Ngọc đợi một lúc, chờ sau khi tất cả kiến trúc đều hóa thành tro, hỏa diễm tự tắt sau khi không còn gì để đốt thì mới cẩn thận đi tới.

Đi tới hai mươi trượng bên ngoài vòng bảo hộ màu nhũ bạch thì nhóm mười sáu người dừng lại, đối diện với người cảu Phong gia.

Ánh mắt của Lưu Ngọc ngưng lại, nhìn về hướng vòng bảo hộ với ánh lửa vụn vặt chiếu rọi còn sót lại.

Ánh lửa lẻ tẻ chiếu lên sắc mặt hắn lúc sáng lúc tối, dường như là kẻ thu gặt truy hồn sinh mệnh tử vong, khiến tất cả mọi người tàn dư của Phong gia nhìn thấy không ngừng sợ hãi, lại vừa sợ vừa hận.

Lúc này một người dễ kích động của Phong gia cuối cùng cũng mở miệng:

“Lưu đạo hữu, vì sao lại gây ra chuyện này với Phong gia ta? Nếu như Phong gia có chỗ nào làm không đúng thì cứ việc vạch ra, chúng ta nhất định sẽ sửa đổi!”

Phong Quảng U dù cho bi thương không dứt bởi tộc nhân tử thương nặng nề thì trước bước ngoặt sinh tử của gia tộc vẫn không thể không nợ nụ cười khó coi, nỗ lực hóa giải triệt để trận đại nạn này.

“Phong gia vẫn luôn an phận thủ thường, hàng năm hiếu kính không giảm nửa phần, Lưu đạo hữu xem xét trong chuyện này có phải có hiểu lầm gì rồi hay không?”

Lúc này Phong Thiên Vĩ nói chuyện, trận pháp bảo hộ Từ đường đã ổn định, tạm thời có thể thu tay.

Lão đi tới rìa trận pháp, ở bên rìa nhìn một đám người chen chúc chỗ Lưu Ngọc, trong lòng suy đoán đây là Trấn Thủ sứ của Nguyên Dương Tông, chắp tay khép nép nói, nỗ lực lừa dối qua ải.

Phong Thiên Vĩ tư chất bất phàm, dẫn dắt Phong gia từ gia tộc ở tầng đáy nhảy lên thành số một trong khu vực này, thao lược và tu vi cũng không thiếu cái nào, tự có ngạo khí, nhưng lúc này vì gia tộc tồn vong mà đè nén ngạo khí xuống, cúi đầu cao ngạo xuống.

“An phận thủ thường?”

Trong lòng Lưu Ngọc giễu cợt một tiếng, nếu như ngay cả cấu kết với tu sĩ Hợp Hoan Môn cũng được cho là an phận thủ thường thì không có chỗ cho người khác rồi, Phong gia này bây giờ vẫn còn nỗ lực ngụy biện quả nhiên là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Còn không đợi Lưu Ngọc nói chuyện cũng đã có người không nhịn được nữa mở miệng:

“An phận thủ thường thật sao? Lẽ nào cấu kết với tu sĩ Hợp Hoan Môn mưu đồ dấy lên hỗn loạn ở Thanh Châu cũng được coi là an phận thủ thường?”

“Trước mắt chứng cứ xác thực, chúng ta dâng tông xin lệnh dọn dẹp không tuân thủ pháp tắc, Phong gia các ngươi vẫn còn dám ngụy biện sao?”

Trên mặt Công Tôn Thương tràn đầy thù hận, mối thù giết con cùng với nỗi đau mất con khiên cho khuôn mặt gã có hơi vặn vẹo, bị Phong gia giết chết đứa con trai có linh căn tốt nhất của gã, là người bồi dưỡng cho vị trí thừa kế, lúc này lửa giận trong lòng ngực gã một lần nữa bị sự thù hận nhóm lên, chỉ muốn đẩy Phong gia vào chỗ chết!

“Lần này may mà Lưu đạo hữu thấy rõ mọi việc cho nên mới không để cho gian kế của các ngươi thực hiện được!”

“Còn không mau bó tay chịu trói đem tất cả khai rõ ra, nói không chừng Lưu đạo hữu nhân từ còn có thể lưu lại cho các ngươi mấy cái mạng chó!

Hầu Diên Trạch toàn thân bạch y, chiết phiến màu đen nhẹ nhàng vung vẩy, ở trên cao nhìn xuống hùng hổ dọa người nói, trong lời nói còn không quên khen tặng Lưu Ngọc vài câu.

Vì tranh cướp tài nguyên tu tiên, ba gia tộc kết thù oán đã lâu, đến lúc này Hầu gia, Công Tôn gia còn muốn diệt Phong gia hơn cả Lưu Ngọc.

“Lưu đạo hữu cũng không nên bị hai gia tộc này đầu độc, trong này nhất định có hiểu lầm rồi!”

“Chỉ cần đạo hữu có thể lui bước, có yêu cầu gì cứ nói, Phong gia nhất định sẽ tận lực đáp ứng!”

Phong Thiên Vĩ dẫn dắt Phong gia quật khởi, cũng được coi là kiêu hùng, đến lúc này gã đổi sắc mặt nhìn về Lưu Ngọc, nói một ít câu nói giải vây như vậy, cũng đồng ý một đống chỗ tốt.

“Quảng U đạo hữu không nghĩ đến vừa mới từ biệt ở đình nhỏ giữa hồ mà nhanh như vậy đã lại gặp mặt rồi, một câu nói đùa ngày đó vậy mà lại thành công rẽ tới bước này.”

Lưu Ngọc không để ý tới Phong Thiên Vĩ trái lại quay về phía Phong Quảng U giễu cợt nói.

Phong Quảng U này tự cho là gã có thể giấu diếm được, ai biết hắn lại sâu hơn một tầng, tương kế tựu kế diễn với gã một màn kịch?

Từ lúc bị Phong gia phát hiện đến bây giờ đã qua hơn một phút, đêm dài lắm mộng, thời gian càng lâu thì sẽ chỉ càng nảy sinh biến cố, những đạo lý này sao Lưu Ngọc có thể không hiểu?

“Chuyện phiếm bớt nói lại, trước tiên đánh rách cái mai rùa này, lôi hắn ra lại nói.”

Lưu Ngọc quay về phía hai người thấp giọng nói.

“Ra tay toàn lực, giết chết kẻ phản nghịch Phong gia!”

Hầu Diên Trạch, Công Tôn Thương quay sang phía tộc nhân của từng người thét lên.

Dứt lời, nhiều loại pháp khí như lưu tinh trong đêm tối tỏa ra đủ mọi màu sắc rực rỡ quang hoa, dưới ánh lửa ngày càng lờ mờ thì có vẻ càng thêm xa hoa.

Mười mấy món pháp khí bay lên mang theo đủ loại linh quang vạch ra từng đường vòng cung, hoặc trước hoặc sau hướng về vòng bảo hộ màu nhũ bạch mà công kích.

Tu sĩ Phong gia bên trong vòng bảo hộ cùng với thân thích chỉ còn có bốn mươi, năm mươi người, lần này tới tập kích mỗi một tên tu sĩ đều có tu vi thấp nhất là Luyện Khí tầng bốn, lúc này đồng loạt điều động gây nên thanh thế khá lớn, khiến cho rất nhiều người ở bên trong vòng bảo hộ có cảm giác lo lắng, sợ sệt.

Tên tu sĩ trẻ tuổi kia với cơn tức giận đã trở nên im lặng, sau khi cỗ khí thế hùng dũng máu lửa lắng xuống thì tiếp đến chính là nỗi sợ hãi tử vong, lo lắng đối với gia tộc trong tương lai.