Chương 119: Con đường chính xác

Chương 122: Con đường chính xác

Có hỏa cầu bắn lên hai bên phòng ốc, hỏa diễm gặp lửa thì bốc cháy, vùng Tương Thành các kiến trúc đều hóa thành biển lửa.

Trong lúc nhất thời mảnh bình địa này dường như biến thành Luyện ngục của nhân gian, đóng vai thảm trạng của sinh mệnh tử vong, ngọn lửa hừng hực chiếu sáng toàn bộ vùng giữa sườn núi.

Hỏa diễm, khói mù, xác chết, phần còn lại của tay chân đã bị cụt...

Hơn trăm phàm nhân trong một cái hô hấp đã chỉ còn dư lại mấy người, ngã vào trên phần tay chân đã bị cụt kêu lên từng tiếng thảm thiết, cực kỳ thê thảm.

Đây chính là tiên phàm khác biệt, phàm nhân ở trước mặt tu tiên giả không hề có chút sức chống đỡ nào!

Không giống với Hầu gia, Công Tôn gia phái tới những người đã quen chiến đấu và chém giết, Ngũ Xương, Tạ Hoa Hùng và Tôn Cúc từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, hoàn cảnh yên bình nào từng thấy qua hình ảnh tàn nhẫn như vậy?

Trên gương mặt của mấy người đều lộ ra vẻ không đành lòng, đặc biệt là Tôn Cúc càng là hai mắt đỏ hoe, pháp khí dừng lại ở trước người chậm chạp không phóng ra.

Lưu Ngọc mặt không biến sắc, đồng tử trong con ngươi đen kịt, vẻ mặt bình tĩnh như nước.

Hắn thu hết vẻ mặt của mọi người vào trong đáy mắt, những người này hoặc là lộ vẻ nắm giữ mệnh của người khác tàn nhẫn cười gằn, hoặc là báo đại thù đến thoải mái cười to, hoặc là trong mắt lộ ra không đành lòng và giãy dụa đối với sinh mệnh héo tàn, hoặc ở thời gian sinh mệnh sắp sửa từ trần lộ ra vẻ tràn đầy lưu luyến và không muốn!

Các loại biểu hiện không phải là trường hợp cá biệt.

Lưu Ngọc biết mình đang làm gì, giết chóc chỉ là một loại thủ đoạn để đạt thành mục tiêu.

Phong gia, Hầu gia, Công Tôn gia cuối cùng cũng vì tài nguyên mà tranh đấu, vì tài nguyên mà kết thành thù hận, bởi vì thù hận mà giết tới Tiểu Mi sơn, tùy ý tàn sát phàm nhân.

Hết thảy chuyện này đều bắt nguồn từ lợi ích.

Lưu Ngọc cũng bởi vì lợi ích mà tính toán Phong gia, giết tới Tiểu Mi sơn, còn muốn tập kích bất ngờ tu sĩ Hợp Hoan Môn, càn quét Đồng Tu Hội.

Nếu không phải vì Tử Dương hoa thì trực tiếp báo lên Nguyên Dương Tông cũng được, hà tất phải liều lĩnh như bây giờ?

Lưu Ngọc biết mình thay đổi như thế nào, đồng thời tin chắc sự lựa chọn của mình là đúng.

Những phàm nhân yếu ớt này cũng không vô tội, chỉ vì bọn họ cản lại con đường lợi ích của Lưu Ngọc cho nên phải quét sạch những “ chướng ngại” này.

Nhìn vào phàm nhân ngã trong vũng máu, Lưu Ngọc biết mình đang ở trên con đường chính xác!

Lúc này hắn có một chút cách nhìn sâu sắc mới đối với trường sinh tiên đồ.

Tốc độ tàn sát phàm nhân của tu tiên giả cực kỳ nhanh chóng, chỉ vẻn vẹn thời gian mười mấy hơi thở mấy trăm phàm nhân ở bên ngoài vòng bảo hộ màu nhũ bạch đã không còn một ai sống sót.

Vì để phòng ngừa có cơ quan mai phục, Lưu Ngọc và Hậu Diên Trạch, Công Tôn Thương lại thương nghị một lúc, liền quyết định đốt cháy tất cả kiến thúc lầu các ở trên mảnh đất bằng này, khiến tất cả đều hóa thành than tro.

“Chuẩn bị Hỏa Cầu thuật, thả!”

Ra lệnh một tiếng, hơn mười tu sĩ mỗi người thả hai cái Hỏa Cầu thuật vào trên các phòng ốc, kiến trúc, làm hiện lên thiêu đốt càng mãnh liệt hơn.

Lưu Ngọc quay đầu nhìn lại thấy Tôn Cúc vành mắt đỏ hoe đang ngẩn người không biết là suy nghĩ cái gì.

Hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho Ngũ Xương nhắc nhở Tôn Cúc, Ngũ Xương lập tức chú ý, gọi một tiếng, lại lắc vai nữ tử này, lúc này nàng mới hồi phục tinh thần lại.

Theo ánh mắt của Ngũ Xương nhìn lại, Tôn Cúc nhìn thấy Lưu Ngọc biến sắc, như thú dữ sợ hãi khi nhìn thấy lũ lụt, vội vã dùng hai tay bấm pháp quyết đánh ra hai cái Hỏa Cầu thuật rơi vào trên đống xác, đốt cháy lên xác chết.

Nàng biết lần này tiến công là do một tay Lưu sư huynh này an bài, vừa nãy cũng là hắn động thủ trước.

Dáng vẻ của Lưu Ngọc vẫn y như lần đầu gặp gỡ, thế nhưng Tôn Cúc lại cảm thấy vị sư huynh này tàn nhẫn vô tình, âm trầm đáng sợ, ngàn vạn không dám cãi lại, không dám nghịch ý hắn.

Hỏa diễm mà pháp thuật kích phát không giống như phàm hỏa, nhiệt độ cao gấp mấy lần so với phàm hỏa, tốc độ bốc cháy lên cũng vượt xa phàm hỏa.

Trong kiến trúc lầu các tất nhiên vẫn có cá lọt lưới, dưới sự thiêu đốt của hỏa diễm thì phát ra tiếng kêu thống khổ, có người không chịu được nữa chạy ra, chẳng mấy chỗ sẽ bị người của Hầu gia, Công Tôn gia dùng pháp khí, pháp thuật đánh gục ở cửa phát sinh tiếng kêu thảm thiết vang dội.

Người của hai nhà này đối với việc giết chết người của Phong gia còn tích cực hơn nhiều so với Lưu Ngọc.

Dù sao bọn người Lưu Ngọc cũng đóng giữ mỏ hàn thiết mấy năm rồi đi, nhưng tài nguyên ở nơi này của bọn họ muốn đi cũng không đi được, vạn nhất có một hai cá lọt lưới tập kích sản nghiệp gia tộc xug quanh thì bọn họ sẽ phải nhức đầu.

Bên trong vòng bảo hộ màu nhũ bạch của tu sĩ Phong gia, nhìn thấy hai nhà điên cuồng tàn sát tộc nhân nhà mình thì cắn răng muốn nứt ra, người ở đây đều là thân nhân của bọn họ đấy!

Tu sĩ trẻ tuổi có người thân còn đang ở bên ngoài không kịp cứu viện, nhìn thấy người thân quen thuộc bị kẻ địch vô tình tàn sát thì hai mắt nhất thời dấy lên hỏa diễm cừu hận, huyết quản sôi sục lên muốn lao ra khỏi vòng bảo hộ để cho kẻ địch nợ máu phải trả bằng máu.

Nhưng đều bị tu sĩ lớn tuổi hơn một chút mạnh mẽ kéo trở về, nhắc nhở không nên vọng động.

“Bây giờ không phải là thời điểm hành động theo cảm tính, đại địch đột kích mỗi một vị tu tiên giả đều vô cùng quan trọng đối với gia tộc.”

“Trước mắt cần phải lấy đại cục làm trọng, trước tiên để xuống vinh nhục các nhân, nghĩ biện pháp bảo toàn gia tộc mới là quan trọng nhất!”

Phong Quảng U chú ý tới động tĩnh nơi này, âm thanh gã khàn khàn, ngữ khí trầm trọng nói.

Nhìn ra được Phong Quảng U vẫn có chút uy tín ở Phong gia, gã nói xong thì tu sĩ kia nhất thời yên tĩnh trở lại, mặc dù hai tay vẫn tức giận nắm chặt thành quyền nhìn chằm chằm bên ngoài, thế nhưng cuối cùng cũng không kêu la nữa, chỉ muốn xông ra ngoài quyết chiến một trận tử chiến với kẻ địch.

Theo thời gian trôi qua, tiếng kêu trong lầu các dần dần giảm bớt, nhưng càng nghe thêm thì càng thấy bi thảm, bên trong có người sống sờ sờ bị ngọn lửa thiêu chết.

Kiến trúc từng tòa nối nhau sụp đổ, sau khi trôi qua nửa khắc đồng hồ, mảnh đất bằng không lớn này chỉ còn trận pháo bảo hộ Từ đường màu nhũ bạch là còn bình yên vô sự, những kiến trúc khác đều bị ngọn lửa hừng hực thiêu đốt thành tro.