Chương 118: Gặt hái sinh mệnh(2)

Chương 121: Gặt hái sinh mệnh(2)

Lúc này đoàn người Lưu Ngọc, Hầu Diên Trạch, Công Tôn Thương vừa mới đi lên giữa sườn núi, thấy bóng dáng của quần thể kiến trúc này.

“Keng keng”

Liên tiếp chín tiếng chuông vang truyền khắp Tiểu Mi sơn, mấy người há chưa rõ ràng chính mình đã bị bại lộ?

Có lẽ là trạm gác ngầm ven đường vẫn còn nhưng chưa bị phát hiện, gõ vang lên chuông cảnh báo.

Chỉ có điều lúc này nguyên nhân bị phát hiện đã không quan trọng, nếu đã bại lộ, kia mấy người cũng liền cần thiết phải che giấu nữa.

Trong lúc nhất thời, mười mấy người sôi nổi thi triển “Ngự phong quyết”, phóng về phía những kiến trúc kia.

Nhà cửa phòng ở trên đất bằng đều là người của Phong gia, nhưng tất cả cũng không phải đều là người của Phong gia, càng có rất nhiều thân thích của tu tiên giả, người già phụ nữ và trẻ em đều có.

Lúc này nghe được liên tiếp chín tiếng chuông diệt tộc vang lên, những người bên trong phòng đều nhao nhao đi ra khỏi phòng, ngay lúc người tu tiên lớn tiếng thét to thì chạy về phía có trận pháp bảo hộ từ đường.

Phiến đất bằng này cũng không phải thực trống trải, lối đi nhỏ không phải rất lớn, chỉ chưa đến hai trượng.

Thời điểm nguy hiểm này hơn trăm người đều muốn nhanh chóng đi qua đó, chỉ hận cha mẹ thiếu sinh hai cái đùi, trong lúc nhất thời trường hợp hỗn loạn không thể kiểm soát nổi.

Thỉnh thoảng có lão nhân và đứa bé bị thanh niên trai tráng đụng đến ngã trên mặt đất, nhưng một vài người đã từng rất thân thuộc lại chỉ là nhìn thoáng qua, liền vô cùng lạnh nhạt mà đi đường vòng, thậm chí vì nhanh một chút mà trực tiếp dẫm lên thân thể mà đi qua, còn đem người giãy giụa muốn bò lên dẫm đến bép dí trên mặt đất, máu lạnh vô tình, có thể thấy được tại thời khắc sống còn này, tình cảm đồng tộc cũng có vẻ vô cùng yếu ớt.

Đoàn người Lưu Ngọc lúc này thả chậm tốc độ, sau khi thêm “Ngự phong thuật” vào thì tiếp theo đó chính là nhảy lên hai ba trượng, tốc độ vô cùng nhanh lẹ, không đến thời gian mười hơi thở đã tiếp cận phiến phòng ốc này.

Chỗ Từ đường này là phía cuối của dãy phòng ốc, vòng bảo hộ to lớn màu nhũ bạch kia vào ban đêm rất dễ gây chú ý, lúc này tu tiên giả Phong gia đã đem theo những người thân thiết nhất của mình tiến vào bên trong vòng bảo hộ rồi.

Động tác của bọn họ không chậm, một tay có thể mang theo hai người, hiển nhiên cũng thi triển loại pháp thuật gia trì tốc độ tương tự như Ngự Phong quyết.

Mắt thấy kẻ địch đã đến gần, những người còn lại không tiến vào bên trong vòng phòng hộ cực kỳ hốt hoảng, những người này đều cách Từ đường khá xa, không có người có quan hệ máu mủ gần gũi cho nên không ai mang theo cả.

Nhìn những phàm nhân không có chút sức lực đánh trả này, hai mắt hắn yên tĩnh lạnh lùng, đồng tử đen kịt, con ngươi thâm trầm như nước đọng không có một tia gợn sóng.

Tay phải ném ra, Cự Mộc kiếm hóa thành một đạo lưu quang bay về phía phòng ốc của những phàm nhân đang hoảng loạn kia.

Đối phó với những người phàm tục tất nhiên là không cần dùng đến Kim Long kiếm, sau đó vẫn còn một trận đại chiến, tiết kiệm pháp lực mới là điều cần thiết.

Ánh kiếm lấp lóe, nhanh chóng có hai, ba thân thể ngã xuống trên mặt đất.

Dường như cầm trong tay lưỡi hái của Tử Thần mà thu gặt sinh mệnh!

Những người này đều là tộc nhân có huyết thống tương đối gần với tu tiên giả Phong gia, tu tiên giới chưa từng có chuyện họa đến thì tha cho người nhà, Lưu Ngọc chưa từng có ý nghĩ hạ thủ lưu tình với kẻ địch.

“Ma tu yếu lược” có nói:

“Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, Nhân quả không dính vào người.”

“Ha ha ha ha”

Trái ngược với bốn người của Nguyên Dương Tông là Lưu Ngọc, Ngũ Xương, Tạ Hoa Hùng, Tôn Cúc tiết kiệm pháp lực, giết người với tốc độ không nhanh không chậm thì tu sĩ của Hầu gia, Công Tôn gia ra tay toàn lực, điên cuồng tàn sát.

Trên mặt của bọn họ mang theo nụ cười gặn, càn rỡ, tùy ý, vui sướng các loại vẻ mặt không giống nhau, chỉ là không có nhân từ.

Vùng đất này rất là cằn cỗi, tài nguyên tu tiên vô cùng thiếu thốn, ba gia tộc vì tranh cướp tài nguyên tu tiên mà tử thương không ít người, từ lâu đã là thâm cừu đại hận.

Nếu như không phải mấy người Lưu Ngọc đại biểu Nguyên Dương Tông liên hệ móc nối thì Hầu gia, Công Tôn gia căn bản không có khả năng liên hiệp cùng nhau.

Những năm nay bởi vì tu vi của Phong Thiên Vĩ cao hơn một tầng cho nên trên phương diện cướp bóc tài nguyên thì hơi chiếm thượng phong, đè ép hai nhà xuống một cái đầu, lúc này là cơ hội ngàn năm có một, có thể quét dọn một đối thủ cạnh tranh thì hai nhà sao có thể bỏ qua cơ hội đánh kẻ sa cơ này đây?

Ngay cả Hậu Diên Trạch cũng lấy ra thanh pháp khí Chiết Phiến màu đen này, hóa thành kích thước một trượng nhẹ nhàng xoay một cái, giữa đoàn người chính là một mảnh chân tay đã cụt.

Công Tôn Thương râu bạc tóc trắng, nhìn qua đã là tuổi thọ “xưa nay hiếm thấy”, như là một lão nhân mặt mũi hiền lành.

Có thể trên mặt mang theo vẻ lạnh lẽo và cừu hận bở vì lão có một nhi tử có linh căn chết ở trong tranh đấu với Phong gia.

Người này sử dụng một hồ lô bạch sắc, nhìn uy thế kia chắc cũng là một món pháp khí thượng phẩm.

Tay lão cầm quả hồ lô truyền vào pháp lực, mặt ngoài hồ lô có ánh sáng màu lam nhạt mờ mịt, sau đó phun ra hơn trăm viên băng tinh thành một vùng, lóe ra ánh sáng lộng lẫy ở trong trời đêm, rơi vào trong đám người từng viên băng tinh tiến vào trong cơ thể của con người trong chớp mắt đã ngã xuống bảy, tám người.

Có tu sĩ sử dụng Hỏa Cầu Thuật, ngón tay búng ra một cái, quả cầu hỏa diễm to bằng trứng ngỗng màu cam bắn lên trên người phàm nhân một cách chính xác không hề lệch lạc, trong chớp mắt người kia biến thành hỏa nhân, kêu thảm ngã ra mặt đất, cuối cùng âm thanh giảm dần, ánh lửa cũng giảm dần và hóa thành tro tàn.