Chương 120: Gặt hái sinh mệnh(1)
Hầu Diên Trạch, Công Tôn Thương theo sát phía sau, đi theo là Ngũ Xương, Tạ Hoa Hùng, Tôn Cúc và hai tu sĩ Luyện Khí trung kỳ của gia tộc theo ở phía sau.
Lưu Ngọc dẫn theo một hàng mười sáu người dọc theo tiểu đạo hướng về phía sườn núi mò mẫm, hủy đi hết từng cái trạm canh gác ven đường.
Ngày mùa hè tiểu đạo giữa núi lại yên tĩnh vô cùng, ngay cả tiếng côn trùng kêu vang cũng không có, tựa như là cảm nhận được sát khí trong bóng tối cho nên đều an tĩnh lại không dám phát ra tiếng.
……
Tàn khuyết linh mạch của Tiểu Mi sơn kia nằm ở giữa sườn núi, giữa sườn núi có một vùng đồng bằng không lớn, trên đồng bằng là mấy chục gian phòng ốc lầu các, kiến trúc, đang trùng tu người tu tiên của Phong gia đều tu hành ở tại đây.
Lối vào từ đường của Phong gia là dọc theo những kiến trúc này đi đến cuối con đường.
Lúc này trong một gian phòng luyện công liên kết với từ đường, Phong Thiên Vĩ khoanh chân ngồi khoanh chân trên đệm hương bồ.
Hắn đang vận chuyển công pháp để chữa thương, sắc mặt có chút tái nhợt, trên trán có mồ hôi từ bên trong lỗ chân lông hiện lên.
Phòng luyện công của tộc trưởng đương nhiên không phải là nơi mà thành viên bình thường của gia tộc có thể so sánh, gian phòng này thành lập ở nơi có linh khí nồng đậm nhất, còn bố trí cả Tụ Linh Trận và liên kết với Từ đường, tầm quan trọng không cần nói cũng biết.
Thật lâu sau, Phong Thiên Vĩ chậm rãi thu công, há mồm phun ra, một miệng đầy máu đen ứ phun lên trên đệm hương bồ trên mặt đất.
Lúc này là ban ngày, Phong Thiên Vĩ mới vừa về đến gia tộc, đây là thương thế do gã cùng tu sĩ Hợp Hoan môn cùng nhau tấn công Linh dược viên mà bị, thương thế không nhẹ không nặng, tu dưỡng bảy tám ngày thì tốt rồi, thế những vẫn có chút ảnh hưởng đến khả năng phát huy thực lực.
Chỉ có điều may mắn chính là những tộc nhân đi cùng gã đều bình yên vô sự, không có thương vong.
Sau khi phun ra một ngụm ứ huyết Phong Thiên Vĩ thoải mái hơn rất nhiều, nhưng vẫn chau mày như cũ, gã có chút tâm thần không yên, mí mắt giựt giựt, dường như có đại sự gì đó xảy ra.
Hơn nữa loại cảm giác này dần dần trở nên mãnh liệt, theo thời gian trôi qua, cảm giác bất an càng thêm mãnh liệt.
Phong Thiên Vĩ không dám làm lơ loại cảm giác này, phải biết linh cảm của người tu tiên sau khi trải qua tu luyện đã tăng mạnh, loại cảm giác này có đôi khi không quá chuẩn, có khi lại là tin đồn vô căn cứ.
Gã lấy ra một cái Truyền âm phù, môi mấp máy vài câu, ném lên không trung hóa thành một đạo bạch quang.
Phong Thiên Vĩ cẩn thận suy tư, sau khi cân nhắc một lúc thì phát hiện kế hoạch của Phong gia không có vấn đề gì, những người canh gác ở Hàn Nguyệt Thành cũng không có dị động, vì thế liền tính toán triệu Phong Quảng U lại đây hỏi một chút về tình hình dời đi của tộc nhân, xem thử có gì bại lộ ra hay không, thuận tiện gọi Phong Quảng Lâm lại đây, giáo dục một phen thật tốt.
Đối với tộc nhân Song linh căn quảng tự bối này, hắn vô cùng coi trọng, cho rằng có khả năng tiến vào Trúc Cơ kỳ rất lớn, dẫn dắt Phong gia đi hướng về phía trước.
Phong Quảng U thời gian này vẫn luôn ở trên Tiểu Mi sơn xử lý sự vụ, chỗ tu luyện cách nơi này không xa, Phong Thiên Vĩ phát ra truyền âm phù không đến nửa khắc thời gian cũng đã khiến Phong Quảng Lâm chạy tới từ đường.
“Bái kiến tộc trưởng, không biết……”
Phong Quảng U nói đến một nửa, liền nghe được từng tiếng tiếng chuông vang vọng toàn bộ Tiểu Mi sơn.
Tiếng chuông này to lớn vang dội, một tiếng nối tiếp một tiếng, ước chừng vang lên chín lần.
Nghe xong chín tiếng chuông vang vẻ mặt mấy người đều trở nên trầm trọng, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Phải biết tiếng chuông này sẽ chỉ vang lên ở thời điểm quan trọng, dùng để truyền tin tức, liên tiếp vang lên chín thanh liền đại biểu người đột kích thực lực cường đại, có nguy cơ diệt tộc!
“Quảng U lập tức triệu tập tộc nhân tới từ đường tập trung, ta muốn lập tức mở ra trận pháp bảo hộ Từ đường, ở đây chủ trì trận pháp không cách nào phân thân.”
“Hiện tại bên ngoài vô cùng nguy hiểm, Quảng Lâm ngươi liền cứ ở trong Từ đường không cần đi đâu cả!”
Phong Thiên Vĩ không hổ là người đứng đầu một tộc, lập tức phục hồi tinh thần lại, gặp nguy không loạn hạ lệnh nói.
Dứt lời hắn lập tức đưa tay vào túi trữ vật lấy ra một cái lệnh bài, đôi tay bấm tay niệm thần chú, vài đạo hồng quang đánh vào trên lệnh bài.
Lệnh bài kia tức khắc lơ lửng trên không trung, lập loè bạch quang, vài đạo bạch quang bắn về phía mấy góc không đáng chú ý ở bên ngoài Từ đường, trận pháp bảo hộ bắt đầu khởi động, từng đạo ánh sáng từ mấy chỗ góc vừa rồi liền đến trên lệnh bài, ngay sau đó một cái vòng bảo hộ màu trắng ngà chậm rãi thành hình, tựa như một cái chén lớn úp lại, bao phủ Từ đường vào bên trong.
Tất cả những điều này hoàn thành chỉ trong một hơi thở, thấy vòng bảo hộ màu trắng ngà thành hình, Phong Quảng U lúc này mới phục hồi tinh thần lại, lĩnh mệnh nói:
“Vâng, tộc trưởng!”
Nói xong nhìn thoáng qua Phong Quảng Lâm, vẫn còn lưu giữ phức tạp tâm tình bước nhanh ra khỏi Từ đường, tiến đến triệu tập tộc nhân.
……