Chương 9: Dụ Hoặc

- Cha, ta đã không còn là phế vật ngày trước nữa.

Nói xong, Ngô Lâm liền nhanh chóng di chuyển, thân thể linh hoạt lúc trái, lúc phải, chẳng mấy chốc đã đến trươc mặt Ngô Lân , tung ra một quyền toàn lực mà hắn có.

Ngô Lân nhìn con mình lạng lách mà giật mình, vẻ mặt hắn kì quái nhưng cũng hiện rõ niềm mong chờ, giây lát một quyền của Ngô Lâm hướng đến, hắn vội đưa tay lên… “Phịch”

…nắm chặc một quyền này khiến Ngô Lâm dừng người lại, hắn sửng sốt

- Khí lực đạt 410 cân, ngươi đã là luyện khí tầng 3?

Sắc mặt Ngô Lân sáng lên trông rõ, trong lòng hắn tràn đầy vui mừng cùng kinh ngạc.

- Vâng, cha. Vài ngày trước con có kì ngộ.

- Tốt, tốt, không hổ là con ta.

Ngô Lân ha hả cười, vỗ vai Ngô Lâm liên tục.

- Cha, con cần linh dược để tăng tu vi, còn hơn 1 tháng là đến tộc hội cuối năm, con muốn chứng minh cho gia tộc thấy con không phải là phế vật, con cha không phải là phế vật.

Ngô lâm nghiêm chỉnh lập lại yêu cầu, trong giọng nói lộ vẻ cứng rắn, chấp nhất, cùng với ý ứ mỉa mai những người xem hắn là phế vật.

Ngô Lân nhìn vẻ mặt con hắn lúc này, lại nghĩ tới dạo gần đây hắn đối xử tệ bạc với con hắn, hắn cũng chỉ biết thở dài trong lòng. Hắn bề ngoài vui vẻ nhìn Ngô Lâm, đạm nhiên nói. - Được, khả năng ta có bao nhiêu, ta sẽ cho ngươi bấy nhiêu. Ngày mai, chậm nhất là tối ta sẽ mang lại chỗ ngươi.

Ngô Lâm thấy cha hắn sảng khoái đáp ứng, cũng mừng rỡ trong lòng. Nếu có linh dược, cùng với chế độ luyện tập, hắn trong vòng một tháng ít nhất có thể đạt luyện khí tầng 4.

Ngô Lâm vội vàng cảm ơn cha hắn, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi đây quay về phòng bản thân, nghĩ ra kế sách tập luyện cùng với xử trí hai con cẩu hấp hối trên giường. Đêm khuya đến, nhân lúc không có ai, quẳng ra bên ngoài, bọn hắn muốn kiện cáo cũng không được, khong có ai chứng kiến cùng với nghi vấn “phế vật sao mà có thể đánh hai luyện khí tầng 3 thành vậy”, vả lại hắn còn có người cha là trưởng lão, còn hai tên kia chỉ là con cháu bình thường mà thôi, lấy gì so sánh.

Ngày hôm sau, Ngô Lâm dậy rất sớm, sau khi đánh răng, rửa mặt hắn liền luyện tập những bài rèn luyện đơn giản như hít đất, ưỡn bụng, gập khúc. Nửa thân trên của hắn để trần, lộ ra từng khối cơ bắp tuy không quá to nhưng đầy đủ rắn chắc, lực lưỡng, đây là thành quả hơn 50 ngày cực khổ trong rừng tạo nên.

Đang hít đất bằng một tay đến lần thứ 107 hắn đột ngột nghe đến tiếng bước chân người lại phòng hắn, hắn nhanh hóng đứng dậy dựa sát vào một vách nhìn xuyên qua khe cửa nhỏ xíu. “Cốc, cốc” - Tiểu Lâm, ngươi có bên trong phải không?

Ngô Vi Tuyết đẩy cửa vào phòng không được, biết có người bên trong, với lại đêm qua nàng cũng biết được tin tức Ngô Lâm đã về thông qua vài tên người làm, nên sáng sớm nay nàng vội đến tìm hắn.

Nhìn qua khe cửa thấy hình dáng tuyệt đẹp trên tay đang mang một giỏ thức ăn, từng hình ảnh kí ức hiện về. Ngày trước hắn hay trốn tránh nàng không gặp vì tu vi thấp sợ đi cùng nàng lại bị kẻ khác gọi là kẻ bám váy, lâu lâu tránh không được nàng quan tâm liền cũng gặp mặt nhưng hắn toàn thể hiện ra khuôn mặt bí xị, buồn rầu, còn bây giờ thì…. Nghĩ lại hắn hơi trầm mạc một chút mà mở cửa phòng - Tuyết tỷ.

Nhìn thân ảnh xinh đẹp trước mặt, hắn vui vẻ cười tươi nói.

Thấy Ngô Lâm bước ra, Ngô Vi Tuyết tâm tình được thả lỏng, đôi mắt cũng đã có hơi nước toát ra nhưng nàng mạnh mẽ kìm nén, nang ra vẻ tức giận, trừng mắt nhìn hắn. - Hừ, ngươi còn nhớ đến ta.

Ngô Lâm không khỏi xụ mặt, gãi gãi đầu chốc lát

- Nhớ, ta đương nhiên là nhớ tỷ.

- Hừ.

Hừ thì hừ nhưng trong lòng nàng cảm thấy ấm áp hẳn lên, xem ra tên đầu đất này cũng không xuẩn đến thế.

- Ngươi còn bắt ta đứng ngoài này đến khi nào?

Ngô Vi Tuyết nhìn ngó xung quanh chút, hậm hực nói.

Ngô Lâm cũng không biết nàng làm sao lại dữ lên như thế, liền nhanh chóng mời nàng vào rồi khẽ khép cửa lại.

Ngồi lên một chiếc ghế, đặt giỏ thức ăn lên bàn, Ngô Vi Tuyết quay sang nhìn Ngô Lâm đang mặt áo vào hỏi

- Gần 2 tháng nay ngươi đi đâu?

- Ta chỉ đi rèn luyện thân thể một chút mà thôi.

Ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, hắn đáp.

Ngô Vi Tuyết nghĩ nghĩ cũng thấy đúng “hèn gì cơ thịt hắn trở nên săn chắc, đẹp đẽ như vậy?”, nhớ lại nửa thân thể hồi nãy của Ngô Lâm, nàng không khỏi có chút xấu hổ. - Ngươi ăn gì chưa, ta có mang chút đồ đến , nếu đói ngươi ăn đi.

Ngô Vi Tuyết đôi mắt tự dưng lúc này dịu dàng nhìn Ngô Lâm nói làm cho hắn ngẩn người, lúc đầu hắn thấy đẹp quá mà ngẩn người.

Nhớ lại ngày trước sau khi chiến vài trận với Đan, lúc nghỉ ngơi Đan có hỏi “Ngô Vi Tuyết là bạn gái ngươi?”. “Không phải đâu tiền bối, tỷ ấy chỉ xem ta như đệ đệ thôi” Ngô Lâm vội nói, “Hử? Vậy ngươi như thế nào?” Đan lại hỏi, Ngô Lâm hơi cười nói “Tỷ ấy rất tốt, vãn bối cũng chỉ xem tỷ ấy như là tỷ tỷ của mình”, Đan liền hiện vẻ mặt kì quái hỏi “Đậu phộng, phải không?”, gương mặt Ngô Lâm nghiêm nghị gật đầu, tỏ vẻ chắc chắn. “ Holy shit, ta thấy ngươi bị những cảm xúc khác chi phối nên lu mờ đi tình cảm của ngươi với bạn gái ngươi rồi” Đan nhìn sắc mặt biến hóa của Ngô Lâm mà nhàn nhạt nói, Ngô Lâm quả quyết không tin liền cự, Đan lại nói tựa như nhạo báng hắn “Con khỉ mốc, trên đời này ta méo tin là hai người nam nữ khác huyết thống mà xem nhau như tỷ tỷ, đệ đệ. WTH? Ngươi biết không, kiếp trước ta đây cũng đã lên giường với vài chục người mà ta gọi là tỷ tỷ rồi đấy”, câu này quả thật làm Ngô Lâm á khẩu. Sau đó Đan chỉ cách cho hắn nhận biết tình cảm, trong đó có câu “Thiếu nữ khi yêu nha, tính tình thay đổi biến hóa méo đỡ được”.

Giờ nhìn Ngô Vi Tuyết thế này, Ngô Lâm quả thật không thể không ngẩn người nhìn nàng không mỏi mắt.

- Ngươi, ngươi nhìn cái gì?

Thấy Ngô Lâm nhìn bản thân mãi, Ngô Vi Tuyết tuy trừng mắt nhưng lại nhẹ nhàng lắp bắp nói, mặt cũng có chút hơi đỏ. Mà lúc này Ngô Lâm nào nghe thấy, hắn đang tập trung nhớ lại những điều mà Đan dạy. Bất chợt hắn nhẹ nhàng đưa tay lên mặt Ngô Vi Tuyết, dịu dàng vuốt ve gò má mịn màn có chút hồng hào nói một điều mà Đan dạy. - Tuyết tỷ, tỷ thật đẹp.

Câu này vừa ra, tim hắn bỗng chốc đập lên thình thịch, người hắn lúc này có một cảm giác gì đó rất lạ bốc lên, lân lân trong cơ thể khiến hắn thấy vừa hồi hộp, vừa thích thú.

Ngô Vi Tuyết nhìn hành động của hắn, nghe câu nói của hắn mà cơ thể trong giây lát cứng lại, ngay sau đó tim nàng như phốc cái nhảy lên đông đông không ngừng, mặt nàng từ trắng tuyết chyển sang màu đỏ chót, đỏ đến nổi đầu nàng như bốc khói, đôi mắt trong vắt không ngừng đảo loạn. - Ngươi, ngươi…

Nàng giờ phút này cũng chỉ có lấp bắp kêu lên từ “ngươi” không ngừng. Ngô Lâm thấy nàng phản ứng như Đan dạy, gan lại càng ngày càng to, nói trắng ra là hắn thích cảm giác trong cơ thể vừa rồi. Hắn nhích người lại gần Ngô Vi Tuyết, sau đó mặc cho nàng vẫn còn ửng hồng nho lò lửa trên mặt mà ôm nàng vào lòng mà hưởng thụ thân thể mềm mại, hít thở mùi hương dễ chịu.

Ngô Vi Tuyết lúc này nghĩ cũng có thể nghĩ vẻ mặt như thế nào, tinh thần cứng ngắc không biết làm gì, cơ thể nóng lên, người như mềm ra. Chốc lát sau nàng liền cảm thấy như có một làn hơi phì phà qua tai nàng, men theo nó là một giọng nói - Tuyết tỷ, ta thích tỷ.

Tiếp theo nữa là một cái miệng ngậm ngậm vành tai nhỏ nhắn của nàng mà cắn cắn nhè nhẹ, cảm giác đến đây nàng bất tỉnh nhân sự ngã nhào vào ngực Ngô Lâm.

Nhìn thân ảnh nhỏ bé trong lòng, cảm nhận hơi ấm trong lòng lại nhìn vào bờ môi cánh đào mềm mại ươn ướt đầy dụ hoặc, Ngô Lâm như muốn chiếm lấy tất cả, muốn giữ cho riêng mình, đầu hắn dần dần cuối xuống… “Dừng lại cho ta”.

“Nên nhớ kĩ, trường hợp nếu nàng tát ngươi sau đó đỏ mặt bỏ chạy đi thì thôi, còn nếu mà nàng bất tỉnh thì đây là 4 chữ ngươi phải hò hét trong lòng, kêu gào trong óc. Nếu không thì đời thiếu nữ người ta bị ngươi làm mất, nhớ đấy” giọng Đan vang vọng khắp người hắn như nhắc nhở hắn điều cực kì quan trọng, hắn ngay lập tức, cố gắng hết sức thanh minh, cố gắng hết sức dừng hành động. - Khỉ thật, ta làm sao thế này?

Ngô Lâm vỗ vỗ vào mặt mình, vẫn chưa thấy tỉnh hẳn, hắn liền tát thật mạnh một cái, lúc này tâm thần mới hơi an ổn.