- Thật nguy hiểm.
Hắn hì hục thở mạnh vài cái, cuối xuống nhìn Ngô Vi Tuyết trong lòng tâm thần liền dao động, hắn vội vàng nhắm mắt, lắc đầu, sau đó cố gắng không nhìn bế nàng lên giường nằm nghỉ. Riêng hắn đi lại ngồi xuống ghế. - Xuống, xuống mau.
Nhìn hạ thân dựng lên như túp lều, hắn không ngừng hô, đồng thời lấy tay ép xuống, lát sau khó khắn lắm mới khiến nó hạ xuống. Hắn thở dài một tiếng, mang theo giỏ cơm bước ra ngoài.
Tại diễn võ trường Ngô gia, lúc này bên một gốc cây nhóm người Ngô Húc tiếp tục tụ tập.
- Các ngươi nói cái gì? Do tên phế vật đó gây nên?
Ngô Húc dựa cây kinh ngạc nhìn hai người sắc mặt xám xịt quát.
- Ngô Húc thiếu gia, quả thật là hắn, ta thật không ngờ thực lực hắn tăng mạnh như vậy, đã là là luyện khí tầng 3.
- Đúng vậy Ngô Húc thiếu gia, đã vậy hắn chiến đấu kinh người, lợi dụng bọn ta không cảnh giác, chủ quan liền dùng kế hiểm đánh chúng ta.
Ngô A tay đã được băng bó cùng với tên đồng bọn mặt mày xám xịt khẳng định thương tích do Ngô Lâm gây ra, nhưng bọn hắn cũng chẳng dám nói sự thật, đành thêm mắm muối gỡ lại mặt mũi.
Đêm qua Ngô Lâm vừa đi khỏi khi quăng bọn người Ngô A, cách đó vài phút bọn Ngô A liền sực tỉnh, ngơ ngác nhìn xung quanh. Hai người bỗng chốc bắt gặp nhau, qua thảo luận chút ít liền mỗi người mỗi ngã quay về chỗ ở của mình, sáng nay bị Ngô Húc triệu tập, hai người liền liếc mắt ra sức nói khoác. “Bốp, bốp” Hai cái tát mặt mẽ đè lên mặt hai người.
- Vô dụng
Ngô Húc bực tức nói, hắn cũng không ngờ Ngô Lâm lại có thực lực như vậy, rõ ràng gần 2 tháng trước hắn chỉ là luyện khí tầng 1, sao đột nhiên tăng lên đến luyện khí tầng 3, vả lại 50 ngày vừa qua hắn đi đâu, có liên quan gì đến việc tu vi hắn tăng lên, Ngô Húc cần điều tra. “Bốp, bốp” lại hai cái tát vã vào mặt hai tên
- Phế vật.
Dẹp nghi vấn qua một bên, hắn khó tưởng được hai người mà hắn phái đi đều có tu vi luyện khí tầng 3 vậy mà đánh không lại Ngô Lâm cũng là luyện khí tầng 3, hắn thật mất mặt. - Ngô B (sr nhé, tên khó kiếm nên mấy em NVP mình cho tên xếp theo chữ cái, ABCDEF,..)
Khó chịu nhìn hai tên đang ôm mặt cay đắng, Ngô Húc quay sang bên cạnh nói với người hầu cận hắn lâu nhất.
- Vâng.
- Ngươi đi giám sát tên Ngô Lâm đó, hắn đi đâu hay làm gì điều phải báo cáo lại cho ta.
- Tuân lệnh thiếu gia.
Ngô B lưng đeo kiếm nhanh chóng đáp ứng, sau đó rời đi diễn võ trường.
- Còn hơn một tháng nữa là tộc hội cuối năm, các ngươi ráng mà về tu luyện, đến lúc đó đừng có làm mất mặt ta.
- Các ngươi giải tán đi.
Ngô Húc trong khoảng thời gian này cũng cần tăng thêm thực lực, tộc hội cuối năm ở tuổi thiếu niên cũng chỉ có hắn cùng với Ngô Vi Tuyết ở luyện khí tầng 5 là đáng nói, còn kẻ khác thì chẳng là gì, hắn phải đánh bại Ngô Vi Tuyết để nàng thấy hắn mới là người xứng đáng với nàng nhất..
Hội tụ tập dưới tán cây ai về nhà nấy, cần cù tu luyện cho đợt tộc hội sắp tới. Có lẽ do phải thức sớm cùng với cú sốc nên Ngô Vi Tuyết mãi đến giữa trưa mới giật mình tỉnh dậy, mặt nàng ngay lập tức đỏ lên nhìn ngó xung quanh liên hồi. Bắt gặp thân ảnh Ngô Lâm đang chổng ngược cơ thể lên trời bằng một tay, nàng hơi sửng sốt “Tiểu Lâm đang làm gì?” Như cảm ứng được điều gì, Ngô Lâm mở mắt ngược ra, nhìn thấy Ngô Vi Tuyết ngồi trên giường ngơ ngác nhìn hắn, hắn liền đáp thân thể xuống, đứng dậy mỉm cười đầy yêu thương nói - Tuyết tỷ, tỷ tỉnh.
Sau sự việc hồi sáng, hắn tự biết Đan đã nói đúng, có lẽ do tu vi yếu kém cùng với việc bị chê cười hắn đã che đi cảm giác yêu thích Ngô Vi Tuyết vốn tồn tại, hiện tại ứng dụng chiêu thức Đan dạy ra xài, hắn cũng biết chắc chắn Tuyết tỷ có yêu thích hắn, nhưng có lẽ theo hắn nghĩ là nàng ngại ngùng không nói ra, hắn đành là người thể hiện ra trước.
Nụ cười trên gương mặt Ngô Lâm làm Ngô Vi Tuyết khẽ ngây người, lúc sau nàng liền cuối thấp đầu xuống không nhìn thẳng hắn, nhỏ giọng khẽ “Ưm” một tiếng.
- Tuyết tỷ ta thật là thích tỷ.
Ngồi xuống cạnh nàng, Ngô Lâm khẽ nói.
- Ưm.
Cũng lại là một tiếng nhỏ nhắn truyền ra.
- Tỷ có thích ta không?
Ngô Lâm lại hỏi.
- Ưm.
Vẫn một tiếng nhỏ phát ra, giây lát sau Ngô Vi Tuyết như phát hiện cái gì sai sai “ta sao lại đồng ý, hu hu xấu hổ quá”, nàng giật mình, ngượng ngùng muốn phản biện nhưng bất chợt một vòng tay to rộng, ấm áp ôm nàng vào lòng khiến nàng ý nghĩ lại loạn lên. - Ta lúc này thật hạnh phúc.
Ngô Lâm lại nói, Ngô Vi Tuyết lúc này ý loạn, không thể nghe hiểu. Thấy nàng không trả lời, Ngô Lâm nhìn nàng, thấy nàng thất thần như mất hồn, hắn cũng chẳng biết làm gì, không lẽ cũng im lặng, suy nghĩ của hắn cũng dần dần đảo lên, hắn đang tìm kiếm biện pháp mà lâm vào trầm mạc. Hai người lúc này cứ ôm nhau dính chặc như thế.
Sau ít phút, Ngô Vi Tuyết dần quen thuộc, nàng ý nghĩ dần bình ổn, theo lý thì nàng tốt nhất là nên rời khỏi lòng Ngô Lâm bởi có chút ngượng ngùng nhưng không hiểu vì sao cho dù nàng có điều động suy nghĩ như thế nào thân thể nàng đều bất động, không tuân theo. “Bất đắt dĩ” nàng cũng im lặng dựa đầu vào ngực hắn, gương mặt đã không còn mấy ngượng ngùng mà là vui vẻ?, thỏa mãn? Hay hạnh phúc? Nàng không biết và Tác cũng không rõ. Bất chợt giọng Ngô Lâm lại lên tiếng sau hồi lâu im lặng. - Tỷ biết không, ta thích tỷ có lẽ đã từ lâu về trước, nhưng vì bản thân ta ích kỷ, nhu nhược đã khiến ta không nhận ra, ta thật xin lỗi tỷ, xin lỗi tỷ bấy lâu luôn giúp ta mà ta luôn trốn tránh, từ chối khiến tỷ buồn phiền, ta xin lỗi… Suy nghĩ hồi, hắn cuối cùng cũng chỉ biết thờ dài tự thú về bản thân, vạch trần cảm xúc.
Nằm trong long hắn, nghe những điều này Ngô Vi Tuyết không khỏi run rẩy, vài giọt lệ cũng lăn xuống gò má.
- Ta thật đáng chết, ta thật đáng chết, ta khốn nạn,…
Tự dưng Ngô Lâm không ngừng tát vào mặt mình liên tục, hắn tát rất mạnh cũng rất đau nhưng không hề dừng lại.
Nhìn hành động này, Ngô Vi Tuyết trong lòng rất khó chịu, nhanh chóng chặn hắn lại
- Đừng, đừng, tiểu Lâm. Ngươi đừng làm thế nữa, ngươi làm thế lòng ta rất đau.
Ngô Vi Tuyết nghẹn ngào nói, yêu thương nhìn hắn.
Ngô Lâm cầm lấy bàn tay chặn tay hắn, nhìn gương mặt mang theo hai dòng nước, lòng hắn có chút ấm áp, có chút yêu thương, cũng có chút áy náy. Hai người nhìn nhau như thế khiến thời gian như ngừng lại để cùng hướng về một hồi chung của ký ức.
Năm Ngô Lâm lên 7 trong lúc chơi đùa cùng vài những đứa con nít khác, hắn đã vô tình ngã xuống đất, trên tay cầm theo một chiếc váy hoa nhỏ. Ánh mắt hắn nhìn lên liền lần đầu thấy nơi ấy của con gái, hắn nào biết là cái măng gì, hắn lúc này không những không xin lỗi cô bé hơn hắn một tuổi mà còn chọc cô bé này tức điên lên bằng một câu “Ha ha, sao ngươi nhìn kì quái vậy, ngươi tại sao nơi ấy không có tiểu j j, chẳng lẽ ngươi là quái vật”. Từ đó hai ngươi như chuột với mèo, hễ gặp nhau là một người đuổi, một người chạy.
Năm hắn 9 tuổi, hắn đã biết mình sai nhờ cha hắn dạy bảo nên đành tìm cô bé xin lỗi, lúc này hắn bắt gặp cô bé đó đang bị những tiểu tử khác bao vây chọc ghẹo, trêu đùa khiến nàng khóc lóc, hắn tức giận xông vào theo kiểu 1 căn tem địch. Sướng tay bọn tiểu tử liền rời đi, Ngô Lâm mang theo bầm tím khắp người, vẫn cố cười tươi đem một nhánh hoa được bảo vệ trong lòng nãy giờ cho cô bé mà nói xin lỗi chuyện ngày xưa. Lúc này hắn nào biết được sẽ để lại hình ảnh như thế nào trong lòng co bế 10 tuổi kia.
Từ đó hai người bắt đầu xưng là tỷ đệ, chời rất thân với nhau, đương nhiên ý tưởng tỷ đệ là cô bé đưa ra. Năm hắn 10 tuổi hắn biết được sự cần thiết của thực lực. Năm 11 tuổi, hắn dần phát hiện ra sự phế vật của bản thân. Năm 12 tuổi hắn trở thành tiêu điểm chê cười của Ngô gia, từ đó hắn khép kín bản thân, chỉ ru rú trong phòng cực lực tu luyện, trốn tránh tất cả mọi người bao gồm cô bé đó.
Quay lại thực tại, đắm đuối nhìn nhau, đầu hai người dần dần tiến lại gần.
- E hèm.
Ngô Lân không biết từ lúc nào đã vào phòng, một tay che miệng ngắt quảng hai người.
Hai người giật mình, đồng thời quay lại nhìn.
- Ch….Cha
- Ngũ…Ngũ trưởng lão.
Hai âm cùng đồng lúc kêu lên, Ngô Lâm kinh ngạc cũng có chút xấu hổ, Ngô Vi Tuyết lúng túng quá đỗi, sau đó chạy ra ngoài thật nhanh không lời từ biệt. Nhìn Ngô Vi Tuyết bỏ đi, Ngô Lâm quay sang cha hắn gãi gãi đầu cười cười.