- Sướng không, vui vẻ chứ?
Ngô Lân hỏi câu này, vẻ mặt có chút kì lạ.
- Hì hì.
Lúc này có lẽ đang còn trong hạnh phúc, Ngô Lâm không cảm thấy kì lạ trong câu hỏi, cuoiwg gượn đáp cha hắn.
- Aizzz
Bất chợt cha hắn thở dài
- Đừng mơ tưởng nữa, con và nàng có duyên nhưng vô phận. Câu này vừa ra, Ngô Lâm ngay lập tức bừng tỉnh, thần sắc hắn lộ ra vẻ khó hiểu, ẩn ẩn có cảm giác khó chịu. - Cha, ý vị như thế nào?
Có duyên?, vô phận?, hắn phải hỏi cho ra lẽ.
Ngô Lân chăm chú nhìn Ngô Lâm, suy nhĩ chốc lát liền nói.
- Đây là chuyện quan trọng mà gia tộc quyết định, ta không thể tiết lộ, khi nào thời cơ đến sẽ công bố.
Hắn cũng vừa biết tin tức ở 5 ngày trước thôi, đây đúng là tin quan trọng của gia tộc.
- Cha, con tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài, xin cha hãy cho con biết. Ngô Lâm lộ vẻ cầu xin, liên quan đến quan hệ của nàng cùng hắn, hắn không thể không biết. - Hừ, không được.
Ngô Lân tựa quả quyết không tiếc lộ, nhìn nhìn ánh mắt không cam lòng của con hắn, hắn lại đột ngột nói.
- Nhưng…nếu con có thể tại tộc hội cuối năm giành vị trí thứ nhất ở tầng lớp thiếu niên, con sẽ có tư cách biết, do ta tiết lộ, nếu không được thì tin tức công bố chắc hẳn đã chậm.
Thật ra nếu Ngô Lâm không giành được vị trí thứ nhất hắn cũng sẽ nói, tin tức này cũng sẽ rất nhanh công bố, hắn chỉ là mượn cơ hội này kích phát tiềm lực của Ngô Lâm, đồng thời cho cũng cho co mình một cơ hội, có thể cơ hội đó là phản bội Ngô gia.
Trầm tư một lúc
- Được, con nhất định sẽ đạt được vị trí thứ nhất.
Ngô Lâm cắn răng nói, trong đó lộ ra vẻ tự tin cùng kiên định.
- Tốt. Đây là 3 gốc Linh Tu thảo, tất cả tài sản của ta, hi vọng con có thể quý trọng.
Ngô Lân lấy trong túi áo ra ba gốc linh dược nhỏ bằng ngón giữa, có mùa xam xám đưa cho Ngô Lâm.
- Ta còn có việc trong người, con cố gắng đừng làm ta thất vọng.
Nói xong, Ngô Lân liền đi ra ngoài khuất dạng để lại Ngô Lâm tay nắm chặt 3 gốc linh dược, ánh mắt hiện vẻ cứng cỏi.
Thu xếp hành lí một chút, Ngô Lâm cũng nhanh chóng ly khai, tiến đến tăng lên thực lực. Trước khi đi hắn dự tính đến tạm biệt Ngô Vi Tuyết lại sựt nhớ đến lời cha hắn vừa nói làm lòng hắn nao nao, đành để lại tờ giấy trên bàn “Ta đi tập luyện tăng thực lực, hẹn tháng sau gặp lại, Tuyết tỷ”.
Ra khỏi Ngô gia, Ngô Lâm nhanh chóng về rừng cũ, suy nghĩ nhiều lần hắn quyết định quay lại nơi luyện tập lúc trước rèn luyện. Lúc này phía sau không xa, một bóng người lưng đeo kiếm theo đuôi hắn tiến vào rừng.
Đứng trước thác nước ngày trước, hắn yên lặng cảm thụ gì đó, hôm nay thác nước sao lại có sương mù. Lần này hắn đến đây, phương pháp rèn luyện dưới thác và chiến đấu với hổ, báo, cá sấu, sói, gấu là chủ yếu, đêm đến hắn đánh đu từ cây này qua cây khác nhằm rèn luyện khả năng quan sát, ra đòn chuẩn sát, hiệu quả. - Ra đây đi.
Hắn lần nữa chuyển động, quay ra sau lưng nhìn vào hàng cây um tùm, sắc mặt bình tĩnh.
- Chíp chi, ó ó, é è e,…
Không ai trả lời, chỉ tiếng chim ca hát vang vọng.
- Hừ, tưởng ta không biết ngươi theo đuôi ta từ Ngô gia đến hiện tại. Cút ra đây.
Ngô Lâm hừ lạnh nói.
Đằng sau hàng cây một bóng người sột soạt hiện ra, lưng đeo kiếm chính là Ngô B.
- Không ngờ, ngươi đã biết từ lâu, nhưng mà tại sao khi đến nơi này ngươi mời ta ra. Ta thật hiếu kì.
Ngô B tiến đến từng bước, nhích gần khoảng cách với Ngô Lâm. Ngô Lâm gương mặt bỗng biến lạnh lùng, hắn hỏi.
- Ngô Húc phái ngươi đến?
- Ồ, ngươi có chút thông minh.
Ngô B mỉm cười tựa rất hiền lành đáp. Lúc này khoảng cách của hắn và Ngô Lâm chỉ cách nhau hơn 70 bước.
- Lại một con cẩu nô tài.
Ngô Lâm khinh bỉ nói, Ngô B khóe miệng giật giật, con bà nó hắn ghét nhất bị người khác gọi là cẩu.
- Ngươi được, rất được.
Ngô B sắc mặt không tốt, càng ngày càng tiến đến, hắn lúc này có ý định cho Ngô Lâm một bài học đáng nhớ vì sự láo xược này.
Khoảng cách hai người còn 10 bước, Ngô Lâm bất chợt động. Hắn trong suy nghĩ tưởng rằng Ngô Húc phái người đến làm thịt hắn, nên đành động thủ trước để xin chút ít bất ngờ, khiến đối thủ trở tay không kịp.
Ngô Lâm phóng lên cao, giơ căng chân phải không có một tia giao động không khí hướng thẳng đầu Ngô B, chân trái giấu phía dưới nhìn như có vẻ vô hại nhưng không ngừng hiện lên từng tia giao động.
Ngô B bất ngờ, không ngờ Ngô Lâm dám động thủ với một luyện khí tầng 4, khí lực được tăng phúc 52 cân như hắn, hắn theo phản xạ tự thân nâng hai tay cong lại bảo vệ cho phần đầu.
Thấy vậy, Ngô Lâm bề ngoài khó coi nhưng trong lòng cười thầm, chân phải hắn gần như chỉ kém mọt chút là chạm vào tay Ngô B thì bất chợt được hắn thu lại, tiếp theo đó chân trái hắn hướng đến lồng ngực Ngô B. “Bộp”
“Rắc rắc”.
Ngô B bị đẩy lùi 5 bước, tuy đau đớn nhưng vẫn cố nhịn mà ra một quyền chặn đứng Ngô Lâm thừa cơ mà lên khiến Ngô Lâm phải lui lại vài bước mà tránh quyền, trong miệng trào ra một tia máu, hắn vừa rồi có thể nghe được tiếng xương sườn hắn rạng nứt, cũng may hắn đã là luyện khí tầng 4, cơ thể được tăng phúc chút ít cứng rắn, nếu đổi là luyện khí tầng 3 thì ít nhất hắn cũng đã gãy 3 cái xương sườn. - Phụt, xem ra ta đánh giá thấp ngươi. Hèn gì bọn Ngô A lại bại.
Nhổ ra một ngụm nước bọt pha với máu loãng, Ngô B ra vẻ bất ngờ kèm theo đó là sự thận trọng xuất hiện trong hắn.
- Hừ, may cho ngươi là tu vi ta chỉ là luyện khí tầng 3.
Nhân lúc Ngô B bị đảy lùiNgô Lâm tỏ ý nhục nhã Ngô B khiến lửa giận hắn không ngừng bốc.
- Chẳng qua là ngươi may mắn thôi, ta xem lần này ngươi ra cách nào chống. Ngô B hung mãnh hướng Ngô Lâm cách hắn 10 bước xống đến, khí thế hừng hực bốc lên, một quyền theo lẽ đó mà ra, vị trí là nhằm vào ngực Ngô Lâm.
Ngô Lâm đứng bất động, không lùi bước, chăm chú nhìn vào từng chi tiết trên cơ thể Ngô B, phát hiện không có gì dị tượng liền an tâm đối phó một quyền trước mặt., tận lực sủ dụng kĩ thuật phòng thủ do Đan chỉ dạy. “Vù”
Một quyền sượt qua vai trái hắn, Ngô Lâm tranh thủ chớt mắt này định phản công
- Ngươi tránh được sao?
Ngô B cười nham hiểm, một quyền sượt qua vai Ngô Lâm bỗng chốc biến thành trảo hướng đến cổ Ngô Lâm bắt tới.
“Không tốt” Ngô Lâm thầm hô, hắn phản xạ cùng với linh hoạt phải nói cực nhanh so với một luyện khí tầng 3 bình thường, trong sát na hắn liền bật lùi ra sau bằng chân phải, ngay sau đó chân trái tung cước không mạnh lắm vào trảo đối thủ, do phải sử dụng đa số sức lực tập trung vào chân phải khiến nhằm nâng cao tốc độ bật lùi lên nhiều lần. “Xoẹt”, vài giọt máu bay ra ngoài
Ngô Lâm ôm ngực, 5 đường máu trên ngực đang rỉ ra từng giọt, sắc mặt hắn có chút trắng, cùng lúc đó 3 miếng Linh Tu thảo từ túi áo bay ra ngoài rơi xuống đất. Ngô B ngơ ngác nhìn tay hắn bị đá ngược trở về mang theo 5 mảnh vụn da khá dày trong móng tay. - Ngươi tránh được? Tốt, tốt.
Ngô B ngạc nhiên nhìn Ngô Lâm nói, phút chốc ngó xuống đất thấy 3 cây linh dược to bằng ngón giữa ánh mắt lập tức hiện lên vẻ nóng bỏng.
- Linh Tu thảo.
Hắn không ngờ lại gặp được loại linh dược đắt đỏ này. Cha mẹ hắn vốn cũng nghèo, cực lực làm việc tại Ngô gia 3 năm cũng chỉ để đổi một cây Linh Tu Thảo cho hắn tăng tu vi, về sau hắn theo Ngô Húc, tận lực làm việc một năm mới được một cây, bây giờ tự dưng hiện ra 3 cây mà không càn tốn một xu, hắn sao không mừng, sao không nóng. “Keng”
Ngô B rút kiếm, hôm nay hắn phải lấy mạng Ngô Lâm để đạt được 3 cây Linh Tu thảo, hắn không dám cướp bởi Ngũ trưởng lão sẽ không bỏ qua cho hắn, nên Ngô Lâm nhất định phả chết nơi rừng hoang này không thể nghi ngờ. - Có người cha tốt thật có phúc mà.
Ngô B tay càm kiếm thở dài, hắn lại nói.
- Ngô Lâm, vốn dĩ ta chỉ theo dõi ngươi theo lệnh của Ngô Húc thiếu gia mà thôi, lúc sau ngươi đắt tội ta, ta cũng chỉ muốn cho ngươi một trận, nhưng lúc này… - Ngươi phải chết.
Ngô B như kẻ điên, hắn bất chấp lao đến cực nhanh, tay cầm kiếm mang theo tiếng gió hiện lên từng ánh sáng lạnh lẽo phản ra xung quanh.