Ngô Lâm ban đầu nhìn Ngô B lửa nóng lại nhìn xuống đất có 3 cây linh dược, hắn như có điều suy nghĩ, thấy Ngô B rút kiếm đầu hắn cấp tốc vận chuyển, đánh thì đánh không lại, chạy cũng chạy không được, phải chi hắn cũng là luyện khí tầng 4, hoặc ít nhất có một vũ khí ,hắn hôm nay rất khó sống, bỗng chốc hắn tìm thấy đến một kí ức ngày thứ 23 cùng Đan chiến.
Nhìn Ngô B điên cuống cầm kiếm hướng đến, Ngô Lâm sắc mặt đại biến, không ngừng run rẩy lui về sau, hắn rất hoảng sợ, hắn không muốn chết, tuy nhiên sâu trong ánh mắt có một tia liều mạng. Toàn bộ sức lực tập trung vào ba ngón trên tay phải.
Thấy vẻ mặt Ngô Lâm, Ngô B càng khoái chí, hắn nhanh chóng gia tốc, tay đưa kiếm nhắm hướng trái tim Ngô Lâm mà đến.
3,2,1…Tựa như bom hẹn giờ, kiếm Ngô B rốt cuộc đến…
“Sọt” Thanh kiếm nhanh chóng như thế trẻ tre đi xuyên qua lồng ngực Ngô Lâm mà liện ra sau lưng hắn.
“Phụt” dòng máu đỏ thẩm cấp tốc chảy ra, đồng thời miệng Ngô Lâm phun ra một ngụm lớn máu.
- Vĩnh biệt, Ngô Lâm thiếu gia, ha ha ha.
Ngô B cười to lên như ăn mừng chiến thắng.
- Phải, phải, nên vĩnh biệt.
Bất chợt giọng Ngô Lâm khàn khàn, có vẻ yếu ớt truyền đến khiến Ngô B cứng người, này hắn vẫn chưa chết? Gắng sức nhìn lại kĩ càng, bỗng hắn cảm nhận cổ hắn bị cài gì đó đụng chạm, sau đó trước mặt biến thành đêm đen khi nghe một tiếng “Rắc”, thân thể hắn ngã đến trên đất.
Ngô Lâm không để ý đến hắn, thu tay về gấp gáp nhặt 3 cây linh dược bỏ vào miệng nuốt xuống, rút kiếm ra, hắn nhanh chóng ngồi xuống cố hết sức tiêu hóa dược lực nhập cơ thể, mau chóng tăng lên tốc độ phục hồi. “Đôi khi cơ hội duy nhất chiến thắng chính là khoảng khắc ngươi cảm nhận tử vong” Đan đã nói thế, nghĩ về kí ức này Ngô Lâm như tỉnh ngộ, hắn nhanh chóng làm ra quyết định, ban đầu tỏ vẻ yếu đuối nhằm đánh lạc hướng đồng thời hạ mức cảnh giác của Ngô B xuống thấp nhất có thể, sau đó trong phúc kiếm chuẩn bị xuyên tim hắn cố sức di thể sao cho khoảng cách cực nhỏ để Ngô B không nhận ra. Hắn vốn có tim hơi lệch tí tẹo so với người thường, thành ra khi di thể chút ít đó lại giúp hắn tránh xa tử vong, hắn lập tức chớp thời cơ bóp ngay yết hầu của Ngô B khiến hắn chết ngay lập tức. Nếu Đan lúc này có mặt, biết được Ngô Lâm gân một tháng đã lĩnh ngộ được một câu của hắn, ắc hẳn Đan sẽ đánh giá Ngô Lâm khác đi rất nhiều trong lòng. Ngộ tính của Ngô Lâm dĩ nhiên khá là đáng sợ, nhưng là chỉ so với thế giới nhỏ này thôi.
Năm phút trôi qua máu chảy ra từ ngực hắn ra càng ngày càng nhiều, sắc mặt hắn càng ngày càng trắng bệch, đôi mắt gần sắp vô hồn, nói rõ hắn sắp chết. Tính toán của hắn có vẻ khá hoàn mỹ nhưng mà số hơi nhọ, kiếm tuy không trúng tim nhưng mà trúng mạch máu chính, cộng thêm thể chất thấp cấp nên hấp thụ dược lực không có được nhanh thành ra kết quả như thế.
Một phút cầm cự cuối cùng, hắn rốt cuộc ngã xuống, chưa chết hẳn chỉ đang hấp hối, có lẽ vài giây sau sẽ chết thật.
- Người này thú vị.
Dưới thác sương mù dày đặc đột nhiên biến mất, một bóng người lả lướt không một mảnh vải che thân đi ra, bước hai bước, người nàng đột ngột khoát một bộ váy hoa xanh biếc, đẹp đẽ. Nàng điểm nhẹ chân lên mặt nước nhúng nhẹ lập tức tung bay lên trời hạ xuống ngay bên cạnh Ngô Lâm. - Coi như chúng ta có duyên, để ta giúp ngươi.
Nàng mỉm cười một cái khiến hoa cũng thất sắc, cuối người xuống đưa tay đặt lên lồng ngực Ngô Lâm. Một màu khí lam gợn sóng như từng tia nước rót vào ngực Ngô Lâm giúp hắn chữa trị vết thương đồng thời giúp hắn luyện hóa và hấp thụ dược lực.
Vài phút sau nàng thu tay lại, nhìn sắc mặt hắn tốt đẹp lên rất nhiều liền thở ra một hơi, nang muốn rời đi. Trong tay nàng lúc này bất chợt xuống hiện một con hạc giấy nhỏ xíu, nàng thổi một hơi vào, hạc giấy bay ra khỏi tay lên bầu trời, sau đó hạc giấy hóa to lên vô số lần như một chiếc thuyền nhỏ, nàng nhúng người đạp lên hạc giấy, hạc giấy bay lên trời đưa nàng về nơi xa xăm.
Đêm đã khuya, tỉnh dậy sau mộ giấc mê mang dài, Ngô Lâm nhanh chóng giật mình, lúc này trước mặt hắn là hơn 10 con sói, con nào con nấy mặt mày dữ tợn không ngừng gầm gừ nhưng không phải gầm gừ hắn mà là gầm gừ với hai con báo đêm to khỏe, kích thước gấp 3 lần một con sói phía trước, cũng tức là bên kia của hắn.
Nhìn bản thân, lại nhìn xác Ngô B, nghĩ nghĩ hắn đoán chắc hai bên đang giành giựt con mồi, con mồi đơn nhiên là hắn cùng với xác Ngô B. Thấy thế hai bên đang giằng co, hắn tranh thủ xem xét, cảm nhận lại cơ thể rồi nghĩ kế.
Hắn bây giờ nhớ lại liền cảm thấy quái lạ, rõ ràng là hắn chắc chắn phải chết nhưng vì sao còn tỉnh. Vội vận sức cảm thụ cơ thể, hắn liền ngay lập tức run rẩy, hắn đã vào luyện khí tầng 4, không những thế mà còn được tăng phúc đến 61 cân, cái gì vậy, đã thế thân thể còn rất tốt, thương thế hoàn toàn khỏi hắn, chuyện này đối với hắn thật là bất khả tư nghị. - Grào…
- Hú ú…
Hai bên bắt đầu xông vào nhau loạn cắn. Trong khi đó Ngô Lâm vẫn còn chìm đắm trong khó hiểu, hắn cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi nhưng không ra, chẳng lẽ một lần sắp chết lại tiến bộ nhanh như vậy, hắn cũng chỉ có thể nghi ngờ lên điều này. Bỏ qua nghi vấn, hắn tập trung vào việc ăn mừng, thật là quá sướng, hắn mừng rỡ cực kì. Giây lát vui vẻ qua đi, hắn hướng đến tình thế hiện giờ.
Hơn 10 con sói, 1 con dài cũng chừng 1m, nặng tầm 100 cân là ít, cả đám hội đồng thì hắn chết chắc, hai con báo đêm thì khỏi nói, một tát đánh hắn thương nặng. Bởi vậy nằm quan sát, hắn hi vọng lưỡng bại câu thương.
Hai bên đánh nhau dữ dội, hiện tại đã có 3 con sói chết, hai báo đêm mình cũng đầy thương tích, chúng nó tuy mạnh hơn nhưng lại to xác dễ bị sự linh hoạt của sói qua mặt thành ra kết quả hai bên dường như là cân sức. Thấy vậy Ngô Lâm cũng thở phào, ngẩn đầu nhìn trời, chắc là ngắm sao.
15 phút sau, chiến đấu chấm dứt, hai con báo đêm chiến thắng, 1 con hấp hối, một con chắc hẳn còn nửa thực lực. Nguyên nhân là khi một con báo đêm cắn chết sói đầu đàn thành ra mấy con sói còn lại trở nên yếu đuối dễ bị càng quét.
Ngô Lâm nhìn tràng cảnh kết thúc bi thảm, thở ra một hơi mà ngồi dậy cầm thanh kiếm của Ngô B.
- Grừ…
Thấy Ngô Lâm cử động, con báo đêm liền tưởng là kẻ địch hoặc con mồi còn sống, cần xử để hưởng thụ.
Ngô Lâm giả bộ lùi lùi như tính chạy trốn.
- Grào…
Con báo liền lao lên vồ hắn như thằng ngu, mà cũng đúng, thú vật suy nghĩ đơn giản dễ dụ. Do nhìn Ngô Lâm nhỏ bé, nó lao đến cũng không dùng hai chi trước sắc bén mà dùng luôn cái miệng đầy răng nanh mà cắn.
Ngô lâm ngay lúc này chém ra một kiếm, máu tươi tung tóe, nó chết rồi, còn lại một nửa thực lực mà dám tấn công Ngô Lâm, muốn chết.
Xong xuôi mọi chuyện, hắn tìm một cây cao trèo lên nằm nghỉ. Giữa đêm bụng hắn cồn cào kêu đói nhưng hắn cố gắng nhịn xuống bởi không có lửa, mà trời thì khá tối, kiếm cũng mệt, đành thôi để đến sáng tính.
Ngủ một giấc là khi mặt trời lên khá cao hắn mới tỉnh dậy, có thể là do sự mệt mỏi vể tâm trí ngày hôm qua. Vươn người nhảy xuống cây hắn lập tức kiếm vật cụ để nướng thịt báo ngày hôm qua.
Ăn xong bữa, Ngô Lâm cực lực khiên hoặc kéo xác động vật ra ngoài xa chỗ hắn luyện tập, riêng xác Ngô B, hắn nhóm một mồi lửa lớn mà đốt, cây kiếm hắn thu nhưng hắn chắc chắn sẽ không mang về Ngô gia, quá nguy hiểm, vả lại hắn giờ là luyện khí tầng 4, đã có thể đi Binh khí đường bên trong Ngô gia nhận một binh khí tùy thích.
Giữa trưa, hắn bắt đầu bài rèn luyện của mình nhưng cần thay đổi phương pháp, hổ, báo bây giờ hắn muốn giết là giết, cá sấu cũng như thế. Ngồi dưới thác suy nghĩ chốc lát hắn liền quyết định khinh thêm một cục đá trên người mà gặp hổ, báo nhưng hắn sẽ không đánh mà là lạng lách, né tránh công kích. Từ đây bài luyện tập một tháng của hắn bắt đầu.
Vũ Dương trấn, tại một tiệm y dược nho nhỏ, Đan luyện chế dược thành thuốc cũng đã đủ, nào là thuốc độc, thuốc chữa thương, thuốc hưng phấn, kích thích (xuân dược),… bây giờ hắn nên rời khỏi chuẩn bị cho kế hoạch phía sau, thoáng ngồi trong phòng nhỏ thô sơ khuất trong tiệm tu luyện đợi đến đêm liền đi. - Phá, phá cho ta, đập hết.
Bên ngoài phòng một tiếng rống giận vang lên, tiếp sau đó là tiếng đồ đạc rơi vỡ, kèm theo tiếng than khóc, van xin không ngừng của gia đình tiệm y dược.
- Đừng mà, đừng mà, đừng phá sản nghiệp của ta. Ta van xin ngài, ta van xin ngài.
- Hừ, là một Y sư mà ngay cả chỗ đó của con ta đều không cứu được, vậy thì tồn tại làm cái gì?
- Tiếp tục phá cho ta, phá xông lại qua tiệm khác.
Một trung niên tướng mặt phi thường phẫn nộ, dữ tợn nói, sau đó lại quay về nhìn một người trên mặt bị che khuất không nhận biết được tuổi nằm trên một chiếc giường do 4 người mặc đồ như hầu cận khiêng đi đầy vẻ lo lắng cùng bất an. Tại hạ thân người này, cái đó dựng lều như đúng rồi, nhìn mà khó chịu vãi ra.