Chương 8: Đánh Cẩu

Lại nói Ngô Vi Tuyết đến phòng tìm Ngô Lâm, xui thay bác Ngô Lâm giờ đang dưới nhà bếp ăn một tô cơm thịt rau, nào biết chuyện này. Ngô Vi Tuyết ngồi trong phòng Ngô Lâm nghỉ ngơi, chờ đợi thêm vài phút vẫn không thấy bóng dáng kia xuất hiện, nàng cũng rời đi về phòng bản thân, gương mặt xinh đẹp vốn đã sầu lo, buồn bã nay lại thêm một ít.

Xử lý hai tô cơm, Ngô Lâm quay về phòng, hắn vừa mở cửa liền nhìn thấy hai thân ảnh đã ngồi trực sẵn trong phòng.

- Ngươi rốt cuộc đã về, phế vật.

Ngô A mỉm cười nói với hắn.

Nhìn hai người, Ngô Lâm trong lòng run rẩy nhưng cố nhịn xuống, bình tĩnh nói

- Hai người các ngươi tới phòng ta làm gì?

- Không ngờ phế vật ngươi dám về, tưởng ngươi chết ở hang chó nào rồi.

Phớt lơ Ngô Lâm, Ngô A càng nói vẻ mặt càng hiện lên vẻ dự tợn.

- Cho dù vây, cũng đỡ hơn cẩu nô tài, cắn bậy suốt.

Ngô Lâm nhẹ nhàng bước vào phòng, xoay người đóng cửa lại, hôm nay là ngày làm thịt hai con cẩu trả nhục lần trước, hắn không muốn một con nào chạy thoát, đồng thời cũng chút ít nào đó che tầm mắt mọi người xung quanh. - Chết đến nơi còn mạnh miệng, coi bộ lần trước đánh ngươi chưa đủ. Hai người Ngô A nổi giận, phế vật dám nói thế với bọn hắn.

- Tự đóng cửa cũng hay, coi ngươi chạy trốn đường nào.

Bạn đồng hành của Ngô A cười gằn lên tiếng. Ngô Lâm vẫn bình tĩnh đứng nơi cửa, không nói gì nữa, hắn ngại phí miệng lưỡi.

- Lần nay Ngô Húc thiếu gia nói…

- Phế đi tay ngươi.

Ngô A hung dữ nói một câu, tiến nhanh về phía Ngô Lâm. Đồng bọn thấy Ngô A muốn ra tay liền đứng xem kịch, hắn không cần cùng lên, tu vi hắn và Ngô A đều là luyện khí tầng 3 xử lý một phế vật luyện khí tầng 1 không cần phải hai người. Ngô A vận sức lên nấm đấm tay phải, dồn dập tiến về phía trước, nhìn Ngô Lâm vẫn thản nhiên đứng đó vẻ mặt không hề biểu lộ sợ hãi khiến trong lòng hắn rất khó chịu, mặt hắn hiện vẻ độc ác mà tăng tốc, hắn không muốn bẻ tay Ngô Lâm nhanh gọn nữa mà là hành hạ xong mới bẻ.

Đúng khoảng cách, một quyền của Ngô A lao thẳng đến mặt Ngô Lâm.

- Ngô A lên cơn, phế vật xui xẻo.

Đồng bọn đứng bên ngoài cười thầm.

Đúng lúc này Ngô Lâm ra tay, hắn di chuyển một bước qua trái nhanh lẹ tránh thoát một quyền, tảy phải dụng sức đấm thật mạnh từ dưới lên cánh tay chưa thu hồi của Ngô Lâm. “Rắc”

Một đấm này khiến cho tay phải của Ngô A gập khúc vuông góc. Ngô A lúc này vẫn chưa cảm giác, hắn chỉ cảm thấy ngạc nhiên khi Ngô Lâm tránh được một quyền của hắn, bất chợt tay hắn truyền lên một cảm giác đau thấu xương, nhìn kĩ cánh tay đang vuông góc lơ lửng của bản thân, hắn nhanh chóng thục lùi, ngã xuống đất, nước mắt nước mũi trào ra mà kêu gào. - AA aaaaa..

Ngô Lâm lúc này nhanh chóng chớp cơ hội, khí lực nhanh chóng tập hợp vừa đủ nơi chân, tung thêm một cú ngay vào đầu của Ngô A.

- Dừng tay.

Đồng bọn Ngô A nhìn cảnh tượng trước mắt rất bất ngờ, hắn không ngờ Ngô Lâm đánh bại được Ngô A, có lẽ do tên Ngô A khinh địch nhưng một tên tầng 1 luyện khí sao có thể làm được, hắn ngay lập tức suy ra Ngô Lâm tu vi ách hẳn đã lên tầng 2. Thấy Ngô Lâm thừa cơ định bồi Ngô A thêm một cú, hắn hét lên một tiếng, lập tức cấp tốc lao đến. “Bốp”

Ngô A ngã nghiên ra va vào vách tường phòng, miệng trào máu, bất tỉnh. Cùng lúc đó một quyền của tên đồng bọn cũng đã đến, Ngô Lâm không kịp phản đòn, chỉ đành vận sức lên hai tay bảo vệ vị trí nơi ngực mà một quyền của tên đồng bọn hướng đến. “Uỳnh”

Ngô Lâm liên tiếp lùi lại hai bước, đưa lưng dán đến trên cửa phòng mới ngừng lại, đôi mắt nhìn về tên đồng bọn lộ vẻ châm chọc.

- Hả?

Tên đồng bọn ngạc nhiên, Ngô Lâm hoàn toàn đở được một quyền toàn lực của hắn.

- Mẹ kiếp, ta không tin.

Sự thật rõ ràng như thế, nhưng tên đồng bọn này hắn không tin điều này, một phế vật tầng 1 đỉnh vừa qua hơn 50 ngày đã có thể chống lại luyện khí tầng 3 với khí lực được tăng phúc 38 cân như hắn, thật hoang đường.

Tên đồng bọn hét lên, lại tung ra một quyền nhằm mặt Ngô Lâm mà hướng đến với tốc độ khá nhanh. Ngô Lâm chăm chú nhìn quyền, cơ thể linh hoạt lách qua bên trái một chút. “Rầm”

Cánh cửa phòng bị phá tung ra ngoài bởi một quyền của tên đồng bọn, đồng thời trong lúc này Ngô Lâm dùng tay phải khóa chặc một tay vừa ra quyền của tên đồng bọn nhưng có vẻ không được chắc, dường như Ngô Lâm vận hơi ít lực. - Ha ha, chết đi.

Ngô Lâm vừa khóa tay tên đồng bọn, tên này liền cười độc ác đến, chân phải hắn ngay lập tức bay đến nửa đầu trái của Ngô Lâm tốc độ cực nhanh, tên này thì ra ngay từ đầu đã có tính toán. Nhưng mà… “Bịch”

Ngô Lâm đã ngay lập tức vận toàn lực trên tay trá mà giơ lên đón đỡ bảo hộ đầu, đó là lý do mà hắn không dùng toàn lực vào tay phải để khóa tay tên đồng bọn. - Làm sao có thể.

Vẻ mặt tên đồng bọn hiện lên vẻ khó có thể tưởng, nhanh chóng đưa chân về định thụt lùi lại, nhưng bây giờ đã nào còn kịp. Khi tên đồng bọn rút chân về, Ngô Lâm ngay lập tức kéo tay của tên đồng bọn khiến thân thể tên này hướng đến hắn, ngay lúc này Ngô Lâm nặng nề tung thẳng đầu gối vào bụng tên này. “Phóc”

Tên này ngay lập tức phun ra một búng máu, mặt hắn xanh xao hiện lên vẻ hoảng sợ, bỗng chốc trước mắt hắn tối đen, thân thể nằm ngay ngắn dưới đất tựa như cuối đầu với chân của Ngô Lâm bởi Ngô Lâm đã ngay lập tức cho một quyền vào đầu hắn. Ngô Lâm ra quyền cũng như ra cước với Ngô A, hắn không dụng hết sức, nếu mà gây ra án mạng thì toi, qua vài chục ngày luyện tập, khí lực được tăng phúc đúng là ở tầng 3, nhưng mà cơ thể hắn cơ bắp tự tăng cũng không hề nhỏ.

Xử xong hai thằng, Ngô Lâm nhanh chóng nhìn ra bên ngoài, xem xem có người nào đến, tiếng banh cửa to thế mà. Ngó ngó lui hắn rất ngạc nhiên, cũng thầm may mắn bởi chẳng thấy một bóng ma nào xung quanh, hắn nào biết khi tiếng cửa bị phá có vài người gần nhất nghe được nhưng cũng không dám đến xem vì bị Ngô Húc mua miệng.

Trói hai tên cẩu nô tài lại, quăng lên giường, buông rèm che xuống, sau đó Ngô Lâm nhanh chóng gọi một vài tên người làm bình thường lại sửa chữa cái cửa. Đợi ch mội việc sửa chữa xong xuôi, Ngô Lâm lại đi tìm cha hắn, sau đó tự nghĩ kế hoạch rèn luyện.

Lại nói đến Đan, hắn hiện tại xin phụ việc ở một tiệm y dược nhỏ nằm ở phía đông trấn, công việc chủ yếu là chạy bàn, mời nước bệnh nhân, quét nhà, rửa chén. Nhớ lúc hắn đến xin việc, nước mắt nước mũi dâng trào không thôi, rồi kể này nọ hoàn cảnh gia đình đó khăn, nhỏ tuổi phải mồ côi, cuộc sống cơ cục, cái định mệnh.

Đan xin vào đây chẳng qua là cần phối chế một chút ít dược liệu, ở ngoài không tiền không bạc, không dụng cụ, thành ra phải xin vào tiệm, xong việc rồi hắn cũng phắng.

Quay về Ngô gia, trời đã gần tối, ừ cho là hoàng hôn đi, Ngô Lâm hiện tại đứng trước một ngôi nhà to cao, rộng, đúng là một nơi ỏ chuyên dành cho trưởng lão. Hắn đứng bên ngoài gõ cửa cốc cốc. - Cha, là con Lâm nhi.

Không ai trả lời hắn, hắn lại gõ cửa vài cái những vẫn như cũ. Chững chờ một lúc hắn liền quay người đi về.

- Haizzz, ngươi vào đi.

Một tiếng thở dài truyền ra, có lẽ tuy rằng phân vân nhưng vẫn còn một tia tình cảm cha con, thành ra vị Ngô Lân trưởng lão này cũng mềm lòng, hắn thật cũng chẳng muốn gặp lại đứa con mất mặt này.

Ngô Lâm vội bước vào, sau đó xoay người đóng cửa lại, tiến đến hành lễ với một nam tử tuổi chừng 35 có gương mặt đôi nét giống hắn, nam tử này vẻ mặt trầm tính, nghiêm nghị, mang theo chút lo sầu. - Cha.

- Ngươi đến tìm ta có việc?

Ngô Lân nhìn Ngô Lâm mang theo một chút vẻ mặt chua xót. Đã từng hắn đau thương cùng hạnh phúc khi con hắn chào đời cũng là lúc vợ hắn ra đi mãi mãi, đã từng hắn yêu thương nuông chiều con hết mực, đã từng hắn không tiếc tiêu tốn nhiều loại linh dược cho con hắn phục dụng, hắn đã từng mong chờ tương lai con hắn, giờ đây vỡ vụn, con hắn trở thành trò cười cho thiên hạ, phế vật. Khoan chờ chút, nhìn ánh mắt cùng gương mặt bình tĩnh, kiên định của con hắn, hắn thấy dường như có gì đó khác biệt, con hắn tựa trưởng thành hơn chút. - Cha, ta cần vài cọng linh dược tăng tu vi.

Ngô Lâm không dư, không thừa thẳng thắng nói ra yêu cầu. Ngô Lân nghe xong như muốn té xỉu, ngày xưa mày ăn biết bao nhiêu mà có tác dụng, bây giờ xin khỉ gì. - Hừ, ngươi còn muốn ăn bao nhiêu nữa, định ăn cho ta phá sản. Vả lại linh dược tăng tu vi cũng dễ kiếm?

Ngô Lân tuy không nói thẳng, nhưng từ chối đã nằm trong ý tứ, hắn không muốn đầu tư đứa con phế vật nữa. Ngô Lâm nghe xong hiểu ý, hắn hơi cười chút liền nói