Ngô Lâm thì đang ngồi dưới thác nước, bây giờ hắn cũng đã có thể chịu đựng được khoảng 10 phút ít nhiều, hắn tu vi tăng tiến cũng gọi là rất nhanh, khí lực hắn hiện tại cũng đã tăng hơn 40 cân, đúng như Đan nói, do phải kiệt sức nhiều hằng ngày mà, không còn khí lực, đấu báo, hổ nguy hiểm cùng cực, sai lệch là chết (thật ra hắn không biết Đan theo dõi từ phía xa làm sao chết được), nên cơ thịt của hắn càng lúc càng háu ăn, lượng linh khí được nhập cửa tăng mạnh nên tu vi mới tăng nhanh như thế. Cơ thể hắn trải qua nhiều lần rèn luyện đã vững chắc, giờ mà luyện khí tầng 1 có toàn lực đánh hắn, cảm giác chỉ là ngưa ngứa, bây giờ hắn cơ thể đã linh hoạt hơn nhiều, không còn cưng ngắt như trước, phản xạ cũng tăng mạnh, con ruồi bay ngang hắn cũng chỉ một búng là nổ. Ngô Lâm hiện tại trầm tính hơn nhiều, bớt đi chút ít thiếu niên ngây thơ chỉ biết buồn bã, hôm nay có bị xé mất cánh tay chắc hắn cũng chỉ hự nhẹ một tiếng, bị ngược nhiều quá thành ra thế. - Xem ngươi đã có tiến bộ, nên đến lúc về.
Đan đứng dậy nhìn vào thân ảnh dưới thác đạm mạc nói, thật ra lão chịu hết nỗi rồi, muốn quay về trấn để quẩy.
Ngô Lâm đứng bật dậy, nhảy ra dòng thác, lúc này hắn còn khỏa thân nên vội mặc quần áo vào, nhẹ “vâng” một tiếng cùng Đan ra ngoài.
Đi ra rừng về trấn cũng mất cả ngày nên tiện đường Đan đã nói vài điều khiến Ngô Lâm rất tiếc nuối. Đan nói về trấn hắn muốn dạo chơi, có lẽ sẽ ít gặp lại, nhưng lâu lâu Đan sẽ về thăm, ngoài ra nếu có duyên cũng sẽ gặp lại. Điều này làm Ngô Lâm buồn, buồn lắm, tuy Đan không dạy hắn gì quá nhiều, đa số chỉ cho hắn biết kiến thức cùng với chỉ cách để hắn tự thân vận động, nhưng trong lòng hắn Đan như sư phụ. Giờ phải chia tay, lòng hắn có mất mác, lòng hắn cũng biết hắn không thể đi theo Đan lâu được, người ta dù sao cũng là Tông sư đại năng sống lại, còn hắn cả thể chất, linh căn đều là sơ cấp, phế như thế sao mà đi theo Tông sư được.
Lại qua thêm một đêm nơi rừng rú, hai người rốt cuộc về đến cửa trấn, một tiểu tử đáng yêu cùng một thiếu niên âm trầm quần áo te tua.
- Tiền bối, nếu có thời gian ghé qua ta chơi.
Ngô Lâm còn định nói là giới thiệu với cha hắn nhưng nhớ đến ba thiết luật, hắn cũng không nhắc đến.
- Ừ, nhất định. Phải nói ngươi là người bạn đầu tiên ta quen, mà thôi khi ta có chỗ ổn định sẽ lại thông báo ngươi, kiếm được đồ tốt cũng giúp ngươi, nghe nói có mất cái linh dược có thể tăng tu vi, đợi ta hồi lâu ta lấy cho ngươi vài cái mà xài.
Đan thản nhiên nói mà nào biết Ngô Lâm lòng hắn ấm áp lắm, hắn không ngờ tiền bối lại chiếu cố hắn đến như thế, một thằng phế vật.
- Tiền bối.
Ngô Lâm quỳ xuống trước trần hô nhỏ với Đan, ơn này hắn ghi tận tâm.
- À há, vị tiểu ca này say nắng chắc, có cần ta giúp ngươi.
Thấy nhiều người nhìn tình cảnh này, nói to nhỏ kì quái. Đan nhanh chóng biến hóa mặt thành tiểu tử non nớt, ngô ngố lung lay Ngô Lâm, ánh mắt hắn trừng vào hắn như dọa gà.
Thấy tình thế không ổn như thế, Ngô Lâm nhanh chóng bật dậy, nhìn nhìn Đan với ánh mắt áy náy, xin lỗi.
- Tiểu ca khỏe hơn rồi à, chúng ta qua kia nói chuyện nhé.
Đan nhanh chóng đưa Ngô Lâm đi chỗ khác, lúc này mọi người mới không chú ý nữa, ai làm việc người nấy.
- Được rồi, ngươi về đi, khi nào ổn định chút ta lại tìm ngươi. Về sau ngươi ráng cố gắng mà rèn lyện, vừa bổ tợ tăng tu vi, vừa tăng sức chiến đấu. À về nhà nhớ xóa tên ta khỏi nhân khẩu.
Nói xong, Đan quay mình đi về một hướng. Nhìn bóng lưng Đan chốc lát, Ngô Lâm cũng hơi cô đơn đi về, hắn hi vọng sau này Đan thật tìm hắn.
Ngô gia lại một lần nữa hiện ra trước mặt Ngô Lâm, hắn mang bộ dạng xớt xác đi vào, ánh mắt thêm mấy phần trưởng thành nhìn xung quanh. Ngô gia hơn 50 ngày qua cũng chẳng thay đổi mấy, người người tấp bật, hiện trời đã chuyển trưa, diễn võ trường cũng không ít con cháu đang luyện tập với các hình nhân.
Bước vào Ngô gia Ngô Lâm cũng chẳng muốn lại gặp ai, hắn đi thẳng một mạch về phòng định tu luyện một chút rồi mới bắt đầu lập ra kế hoạch rèn luyện cho bản thân, sẵn tiện gặp lại cha hắn xin vài cọng linh dược tăng chút tu vi, nhưng vừa vào phòng liền cảm giác đói bụng đành tự thân chạy đến nhà bếp kiếm chút đồ ăn.
Tại diễn võ trường,
- Ngô Húc thiếu gia, hơn tháng nay vẫn chưa thấy thằng cờ hó Ngô Lâm về nhà, nói không chừng chết nơi nào rồi cũng nên.
Một đám thiếu niên tụ tập lại khoản 5, 6 người kể cả Ngô A, hơn tháng nay tu vi của hắn cũng tăng lên vài cân, đạt được tăng phúc tới 37 cân khí lực. Một tên trong đó nhìn thiếu niên hơi anh tuấn, hông mang trường kiếm, mặc một thân áo trắng đang dựa lưng vào cây to mát báo cáo. - Thật thế thì cũng tốt, phế vật vãi ra, hắn cùng chúng ta đồng tuổi thế mà tu vi cũng chỉ là lyện khí tầng 1, Ngô gia có hắn thật nhục nhã.
Ngô A xen vào, mặt hắn cười cười gian tà.
- Đã thế còn đeo bám Vi Tuyết tiểu thư, tưởng cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga. Hừ hừ đúng là trẻ trâu, Vi Tuyết tiểu thư chỉ xứng với Ngô Húc thiếu gia thôi.
Một tên trong đó cũng tham gia nói.
- Được rồi, các ngươi im lặng chút đi.
Một tên trong đó nhìn nhìn Ngô Húc ánh mắt đang dừng tại một thân ảnh múa kiếm uyển chuyển lộ vẻ say mê, khẽ quát. Đám người quay sang nhìn người này liền im nay, bởi tên này là người đi theo và trung thành lâu nhất với Ngô Húc, lời nói của hắn đều rất có trọng lượng.
Dõi mắt xung quanh, nhìn chằm chằm vào thân ảnh múa kiếm kia cũng không chỉ có Ngô Húc, hễ cứ là con cháu Ngô gia thì sẽ nhìn, có người say mê cũng có ngưỡng mộ.
Người múa kiếm kia không ai khác chính Ngô Vi Tuyết, con gái độc nhất của tam trưởng lão. Nàng sinh ra với thiên phú xuất trúng linh căn trung cấp thất đoạn, năm nay 16 tuổi tu vi đã là luyện khí cảnh tầng 5, kèm theo đó nàng còn là một thiếu nữ xinh đẹp với khuôn mặt trái xoan tinh tế, làn da trắng tuyết mềm mại, một đôi thu ba như giếng nước trong vắt cùng với hai cánh cánh đào diễm lệ như mộng ảo khiến người ta chỉ muốn cắn lên một phát. Nàng quả thật rất đẹp.
Nhưng dạo gần đây nàng trông có vẻ sầu lo hơn nhiều. Có lẽ nguyên nhân là do tên chết tiệt khốn nạn Ngô Lâm gây ra, thật tức chết người ta mà. Một lúc sau, Ngô Vi Tuyết dừng kiếm, quay đầu đi ra khỏi diễn võ trường. - Nhìn, nàng lại đến nới đó nhìn xem hắn có về hay chưa.
- Định mệnh thằng phế vật sao mà tốt phước vãi.
- Con bà nó, bên ngoài ta mà gặp hắn đánh cho hắn thấy trăng sao.
- Tốt nhất thiến con mẹ nó cho chắc.
- Nghe nói hắn mất tích hơn 50 ngày nay, chắc chết rồi, về bằng niềm tin.
- …
Nhìn hình ảnh đẹp đẽ rời đi, mọi người không khỏi có tiếc nuối, cũng có câm phẫn. Ngô Húc đằng xa dưới tán cây, nắm đấm xiếc chặc không ngừng, mặt hắn hiện lên vẻ cười gằn dữ tợn. - Ngô Lâm, hi vọng ngươi đừng có về.
Hắn sinh ra thiên phú xuất chúng, linh căn trung cấp lục đoạn, hắn nay cũng đã tu vi tầng 5 ở tuổi 16, hắn cho rằng chỉ có hắn mới xứng với Ngô Vi Tuyết, một tên phế vật sao có thể. Lúc trước gia tộc còn để ý, cha Ngô Lâm còn tậm tình chăm lo, hắn cũng ngại mà không đối phó, nhưng nay gia tộc đã dần bơ đi, tình cha cũng nhạt dần, Ngô Húc liền tranh thủ chèn ép một hồi, cuối năm Ngô Lâm mà bị phán làm lao động thì sẽ chết với hắn. - Tại sao nàng lại thích một tên phế vật như vậy?
Tuy trong lòng đã âm thầm tính toán nhưng Ngô Húc vẫn không hiểu một điều này, không phải nữ tử chỉ yêu người mạnh như cha hắn bảo sao.
- Hừ. Chỉ cần ta cường đại, những thứ ta muốn đều được. Kiên định trong lòng một niềm tin, hắn quay sang Ngô A và một tên đồng bọn khác nói - Hai ngươi trực ở nhà hắn, khi nào hắn về bẻ gãy tay hắn. Cứ mặc sức mà làm, ta đã mua miệng những người xung quanh.
- Vâng Ngô Húc thiếu gia.
Hai người nhận lệnh rời đi một hướng, Ngô Húc và đồng bọn khác đi một hướng khác.