Chương 34: Thủy Thần Thể Thức Tỉnh

Giây lát sau, nam thanh niên và con chim cũng bay ra xa khỏi tầm với của cơn lốc. Còn cơn lốc vẫn đang không ngừng mở rộng, phạm vi hoạt động của nó hiện tại đã quá 1 km và còn không ngừng tăng. - Thật sảng khoái.

Thân ảnh hư ảo của Đan đang không ngừng “lạc trôi” trong cơn lốc linh khí, hắn không ngừng tắm rửa cơ thể, hấp thu linh khí trong nó, chẳng có gì có thể tác động ảnh hưởng lên Hư Vô thể của hắn, hắn đúng bất con mẹ nó tử. “Uỳnh Uỳnh Uỳnh”

Hơn 10 phút sau, cơn lốc linh đã không còn mở rộng ra, thay vào đó là từng tia sét bắt đầu hàng lâm, oanh phá khá nơi. Nhóm người Lâm mỗ và thanh niên nọ đứng từ xa nhìn tình cảnh này mà lòng phát khiếp, cái quái gì đang diễn ra vậy. - Không xong, tiểu tiên nữ kia. Chết tiệt.

Bọn họ trong lòng thầm tiếc, bọn hắn tin rằng nàng ta có lẽ đã chết bên trong, người đẹp như vậy là lần đầu tiên họ thấy trong đời, nàng ta còn đẹp hơn cả sư tỷ, sư muội được ca tụng là mỹ nhân trong tông môn rất nhiều, thật đáng tiếc mà.

Bầu trời ầm vang không ngớt, gió lốc xoay tròn gào thét không thôi.

Một giờ đồng hồ trôi qua mau, tất cả đều trở về bình yên vốn có, cơn lốc linh khí, sấm sét không ngừng đều biến mất. Lúc này đây, một thân ảnh rõ ràng hiện ra trên bầu trời, đang không ngừng tắm mình trong ánh nắng ấm áp. “Vù vù”

Từng tia từng tia Lam sắc đột ngột từ bầu trời ngưng tụ mà ra, hướng thân ảnh nhỏ bé kia mà dũng mãnh lao vào. Đồng thời ngay lúc này, bầu trời trong xanh bỗng hiện lên một hư ảnh biển nước ào ạt vô tận, từng con sóng tung tăng gợn trên mặt nước tạo ra từng tiếng ầm ầm, ào ào. ….

Trong một tòa cung điện mênh mông, rộng lớn, một người trung niên khí tức đây sự bá đạo đang ngồi trên một chiếc ghế bằng vàng ròng, trên ghế có điêu khắc, chạm trổ một con rồng đầy uy thế, hắn lúc này đang nhắm mắt như chìm vào giấc ngủ, trên đầu hắn lủng lẳng một chiếc vương miện có màu vàng xoay tròn, chiếc vương miện này hề được đeo vào đầu hắn mà là lơ lửng trên đầu hắn. “Ầm ầm”

Cảm nhận được tiếng nước biển vang dội, hắn ngay lập tức mở mắt, trong mắt tràn đầy vẻ vui mừng cùng với sự sợ bị ai đó cướp mất đồ, sau đó liền biến mất trên ghế. ….

Một nơi chim sa cá lặn, mây mù lượn lờ đầy vẻ huyền ảo, một nữ tử bị khăn che hết nửa khuôn mặt mà chỉ để lộ đôi mắt lấp lánh khiến bao nhiêu người chết lặng đang ngâm mình trong một dòng nước trắng sữa dày đặc, đậm mùi linh khí. Trên đầu nàng lơ lửng một vương miện sắc lam băng lãnh. “Ào ào”

Bên tai nàng run lên một vài âm thanh, nàng liền mỉm cười mà tức khắc biến mất.

….

Một nơi tràn đầy biển lửa nóng rực dữ dội, xung quanh không một sinh vật nào có thể tồn tại. Trung tâm biển lửa này, cũng là nơi nóng nhất, một nam thanh niên khuôn mặt khôi ngô đang tĩnh tâm trong đó, trên đầu hắn xoay tròn một vương miện đỏ lòm như hòa nhập vào trong biển lửa. “Ầm ào”

Tiếng làn nước vang lên khiến hắn biến mất ngay tại chỗ. ….

Một nơi rừng trúc êm ả, rào rạt cực kì thanh bình cùng vui tai. Lúc này đây một lão giả đầu tóc bạc phơ đang ngồi trên một bồ đoàn đầy hoa cỏ đang không ngừng giảng bài cho hai tiểu đồng, một nam, một nữ bên dưới, trên đầu lão một vương miện lục sắc tràn đầy sức sống. “Ào ầm”

Nghe được âm thanh này, lão ngay lập tức biến mất, chỉ để lại một câu cho hai tiểu đồng, khiến bọn chúng mờ mịt.

- Chúng ta sắp có thêm người. …

Một nơi không nào đó sâu trong lòng đất tối om, một nam tử thân thể to lớn, cơ bắp cuồn cuộn đang nhắm mắt tĩnh tâm, trên đầu hắn một vương miện màu nâu đậm không ngừng uốn lượn. “Ầm ầm”

Hắn ngay lập tức biến mất.

Một nơi cuồng phong loạn bão, tàn phá khắp nơi, một thiếu nữ không nhìn rõ mặt mũi có mái tóc bạch kim ngồi tại trung tâm như hòa nhập vào những cơn bão, gió lốc, trên đầu nàng treo đó một vương miện màu bạch kim. “Ào ào”

Nàng bỗng biến mất không còn tăm hơi. …

Một biển mây đen dày đặc, lôi nộ trên không không ngừng oanh kích lên một thân thể cường tráng tràn đầy lôi lực rè roẹt, trên đầu thân thể một vương miện màu tím xoay xoay. “Ào ầm”

“Đùng”

Chỉ nghe một âm thanh như tiếng nổ lớn, thân ảnh này biến mất trong biển lôi.

Một nơi có trăng, có trời nhưng khung cảnh khiến người khác nhìn vào sẽ sinh ra ảo giác âm hàn, lạnh lẽo như đêm tối, một trung niên khí tức đầy âm u đang nằm tại nơi đó như xác chết, xung quanh hắn có vài bóng hình di chuyển khiến ai thấy đều sẽ tè ra quần, những thân ảnh này là những bộ xương di động, xác chết nửa thịt nửa xương đi tới đi lui. Trên đầu trung niên này một vương miện hắc sắc lơ lửng. “Ầm ào”

Hắn như làn khói đen biến mất, những hình bóng kia cũng té ngửa nằm trên đất như chưa từng đứng dậy.

… 10 phút trước khi có tiếng sóng biển

Một nơi non xanh, nước biết, bình thản, an nhàn, phải nói là cực kì bình yên. Tại nơi này có một sơn trang bình dã, giản dị, bên trong lúc này đang có rất nhiều người ngồi ngay ngắn mà bấm móng tay, móng chân, có người cầm la bàn dò xét, có người nhìn chữ bản thân viết được mà đoán mò,… Sâu trong sơn trang một lão giả bận trang phục trắng tuyết đang không ngừng bói quẻ trên một chiếc giường đơn sơ, trên đầu lão một vương miệng trắng tinh khiết vờn quanh. - Hôm nay có một điều bất ngờ cần ta phải tranh thủ.

Nhìn một chiếc quẻ trên tay, lão thú vị nói. Sau đó lão ngay lập tức nhắm mắt lại để làm gì đó. Chốc lát lão như cảm ứng liền biến mất ngay tức khắc.

“Âm ao”

Hắn vừa rời đi 10 phút về một hướng, bên tai hắn liền nghe tiếng sóng biển thì thào quét qua.

- Chết tiệt, là Thủy Thần Thể thức tỉnh.

Một con mắt to lớn đằng sau đám mây mù đang không ngừng quan sát tình hình của thân ảnh nhỏ bé mà mắng thầm.

- Nếu không phải do ước định thì…Àiiiii

Một tiếng thở dài vang vọng khắp không trung khiến ai nghe được cũng phải kinh sợ. Sau đó con mắt liền biến mất như không tồn tại.

Con mắt này vừa biến mất thì vài con mắt khác cũng đến xem xét tình hình một chút. Ít lâu sau, những con mắt đều mang theo tiếng thở dài mà rời đi.

- Đi…đi hết rồi sao?

Đan mờ ảo bên dưới chứng kiến tình cảnh này liền không khỏi dại ra, hắn không thể tin được chuyện trước mắt này.

- WTH, chuyện này là sao?

Hắn không hiểu được vì sao những tiểu tử Thiên Nhân cảnh này đều bỏ đi, không cần thu đệ tử thức tỉnh được Thủy Thần Thể cực kì khó gặp ở nơi tiểu giới này. Mẹ kiếp, hắn như muốn khóc, tốn nhiều công sức như vậy lại như muốn bỏ biển. Đan dự tính ban đầu là gửi con hắn đến mấy cái tồn tại bá chủ nơi tiểu giới này để mượn tay bọn họ nuôi dưỡng, bởi hắn thì thích chu du khắp nơi, thích nghịch dại, thích bỏ đá xuống giếng, cuộc sống ngày đây mai đó, có lẽ sẽ cực kì vất vả nên sẽ không có đồ tốt nuôi con hắn, thành ra hắn phải sửa đổi nghi thức sao cho long trọng chút, dẫn dụ siêu nhân đi ra nhưng mà kết quả lại như thế này đây, toàn tiếng thở dài vang vọng không ngừng.

Trong lúc hắn đứng người, khó hiểu thì hai giờ đồng hồ đã trôi qua nhanh, lúc này đây nghi thức đã hoàn thành, mọi thứ đều biến mất, thân ảnh bé nhỏ kia nhẹ nhàng đáp xuống đất, đôi mắt mở to ra nhìn xung quanh tràn đầy nghi hoặc. - Pa pa, pa pa.

Phút chốc như nhớ ra điều gì đó, nàng gấp gáp kêu lên to lớn, đổi mắt đàn đỏ hoe lên, nước mắt bắt đầu chảy ra

- Pa pa, pa pa.

Không nghe tiếng Đan đáp, không thấy thân ảnh Đan, nàng lại tiếp tục kêu lên trong vô vọng, thất lạc. Tuy nói nàng ta mới có 5 tuổi nhưng mà chỉ vừa mới ra đời đây thôi, tâm trí còn như con nít, bây giờ nàng không tìm được Đan liền tưởng đâu bị hắn bỏ rơi, thành ra cứ nước mắt dàn giụa như thế. “Vù vù”

Tại lúc cô bé kia đang không ngừng tìm kiếm trong mờ mịt, một chiếc thuyền và một con chim cấp tốc bay lại. Bọn hắn không ngờ tiểu tiên nữ này lại chưa có chết, vả lại hình như động tĩnh to lớn từ trước đến giờ đều là do nàng ta gây nên chứ không phải bảo vật xuất thế. Bọn hắn tuy không biết tiểu tiên nữ vì điều gì gây ra động tĩnh như thế, nhưng mà nghĩ lại vẻ đẹp kia liền bỏ qua, bây giờ đều cần làm là nhân lúc nàng còn ngây thơ và không có thực lực liền dụ dỗ nàng chiếm thành của riêng, còn chuyện sau này thì để sau này tính.