Nhìn thật sâu vẻ mặt của Vân gia chủ, giây lát sau, nam thanh niên nói
- Được rồi, trong vòng 5 phút cút hết cho ta, nếu không bọn hắn sẽ là ví dụ điển hình.
Chỉ chỉ những cái xác người Vi gia nằm trên đất, hắn quay người lại phân phó một tên sư đệ khác khiêng cái xác tên sư đệ chết kia về phía con đại bàng, dự sẽ đem về trao trả cho sư môn, kêu người nhà hắn đến lãnh xác, một tên sư đệ khác thì đi lại những cái cây đổ nát mà khiêng A sư đệ về.
Nghe vậy, tuy khó chịu lắm nhưng người xung quanh vẫn phải tản đi, ai về nhà nấy, những gia tộc lớn khác trao đổi trong nhóm vài câu, cũng lập tức rời đi, riêng chỉ có 4 tên Dược Các vẫn còn ở lại, bọn họ tỏ vẻ khá bình tĩnh. - Phùng huynh vẫn như xưa, hễ thấy bảo vật xuất thế là muốn dành riêng cho mình, Lâm mỗ bội phục, bội phục.
Người khác chưa rời đi bao lâu thì trên bầu trời lù lù bay nhanh đến là một chiếc thuyền to lớn có thể chứa được cả trăm người là ít, trên thuyền một thanh niên đứng trước một đoàn gồm 12 người đều mặc một bộ màu vàng trang phục cười to đầy chế giễu nói. Trên thuyền lủng lẳng treo một lá cờ có ghi một chữ “Kim” to lớn.
Thanh niên dẫn đầu nghe vậy khóe miệng liền giựt giựt liên hồi, hắn quay sang nhìn lên chiếc thuyền, chốc lát khó chịu nói
- Ngươi tại sao lại có mặt ở nơi đây?
Nhóm người kia nhảy ra khỏi thuyền mà rơi xuống đất, chiếc thuyền nhanh chóng thu nhỏ lại bằng một bàn tay, người tự xưng Lâm mổ nhanh chóng tiếp lấy chiếc thuyền, giây lát nó liền biến mất trên bàn tay đeo một chiếc nhẫn của hắn. - Phùng huynh có tình báo, thì ta cũng có thôi mà. Bảo vật thì phải cùng hưởng hoặc quy về ta chứ sao Phùng huynh lại muốn chiếm làm của riêng.
Lâm mỗ quay đầu cười nói.
- Hừ. Nếu nói vậy thì bày ra thực lực để nói chuyện đi.
Nam thanh niên lam sắc hừ lạnh, hắn không ngờ bọn đệ tử của Kim Quang tông cũng đến, xem bộ muốn nuốt trôi cái bảo vật hay thứ khác bên trong hang động cũng khó, chưa kể tên Lâm mỗ này thực lực không dưới hắn, đều là top 10 ngoại môn đệ tử, đúng xui xẻo.
Nghe vậy những người khác trong đội hai bên đều nhanh chóng điều động linh lực, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.
- Khoan.
Lâm mỗ đưa tay ngăn cản người mình, vội nói
- Chưa thấy bảo vật ra sao, hà tất phải tự thân chịu thiệt, huống hồ bên trong chưa hẳn có thứ tốt. Thu lại nhé mọi người.
Hắn nói quả thật rất có lý.
- Thu lại đi.
Thanh niên kia cũng ra lệnh, hai bên lập tức mỗi người một phương mà thủ.
- Các ngươi còn chưa cút
Thanh niên nhìn về 4 tên Dược Các vẫn còn ngốc một bên mà giận dữ quát. Hắn cũng đồng thời từng bước từng bước mà đến
- Hừ, nhìn cho kĩ bọn ta là ai
Một tên Dược Các trong đó hừ lạnh, tiếp theo hắn thảy ra một cái lệnh bài bằng gỗ tràn đầy mùi hương dược liệu, bên trên có khắc hai chữ như rồng phượng “Dược Các” Bắt được tấm lệnh bài này, thanh niên lam sắc liền rùng mình sợ hãi. Hai chữ “Dược Các” này, ai không biết thì thôi nhưng nếu đã biết thì chắc hẳn phải rung động. Một thế lực trần đầy uy quyền và thần bí, nghe nói trụ sở thật sự của Dược Các vẫn chưa biết nằm nơi đâu, nhưng mà chi nhánh của nó tràn đầy khắp Thiên Tân đại lục mỗi ngõ ngách từ nhỏ đến lớn. Nó được mệnh danh thần bí là vì ngay cả những Các Chủ ở chi nhánh cũng không biết Tổng bộ thật sự nơi nào, bọn họ chỉ biết rằng phía trên chi nhánh của bọn họ là Tổng bộ, chi nhánh ở trấn thì xem chi nhánh ở huyện là tổng bộ, chi nhánh ở huyện thì Các Chủ lại biết tổng bộ là Dược Các ở thành,… - Thì ra là Dược Các các hạ giá lâm.
Nam thanh niên thần sắc trở nên hơi nịnh nọt nói, đùa, chọc giận họ là không xong, Tông môn sau lưng hắn cũng chống không được.
Ấy vậy mà có một thiếu niên mờ ảo nằm trên một ngọn cây lại muốn diệt tận gốc Dược Các, đúng là ảo tưởng sức mạnh.
- Hình như thiếu một đôi giày.
Đan nhìn hai bàn chân của hắn, lại nghĩ đến hình tượng bản thân liền không khỏi ngưng tụ linh lực mà hình thành.
- Biết được, vậy thì tự vả vào miệng ba cái.
Tên Dược Các không thèm nhìn thanh niên, lạnh nhạt nói khiến thanh niên sắc mặt xám trắng, hắn rất tự tin vào thế lực Dược Các ở Thành của hắn, nhưng mà, hắn nào biết tên kia không phải sợ Dược Các ở thành mà là Dược Các ở Tỉnh.
Mẹ kiếp, muốn ta tự tát, sự sỉ nhục này…
“Chát, chát, chát” …ta nhận vậy.
Vội vàng tát lên mặt liên tiếp ba cái đỏ chót, hắn nhanh chóng cười cười mà trả lại lệnh bài. “Ta nhớ bản mặt của ngươi rồi, giỏi thì đừng đi lung tung, không thì chết con mẹ ngươi” hắn trong lòng kêu gào, nơi đây nhiều người quan sát, hắn không làm thịt được, bực tức trong lòng bị nghẹn khuất lại.
Quay lưng về phía 4 người Dược Các, vẻ mặt của hắn ác độc có thể tưởng, hắn bước nhanh quay về chỗ cũ.
- Sướng quá, sướng quá.
Lâm mỗ đưa tay nhẹ nhàng vuốt mặt mà nhìn về phía nam thanh niên mà ra vẻ chọc tức, trong lòng hắn cũng bất ngờ, không ngờ người Dược Các cũng nơi này. Nhưng mà nếu bảo vật ngon, thì hắn muốn chôn luôn 4 người này ở nơi đây.
Ba phương thế lực bắt đầu giai đoạn cố thủ.
Cố cũng không được bao lâu, chỉ hơn nữa ngày sau họ liền động, bởi luồng sáng đã tắt lịm, bọn hắn ngay lập tức muốn tiến vào.
- Hừ, chưa hết đâu.
Đan hừ lạnh, nghi thức của hắn không đơn giản như vậy, bây giờ nó mới chính thức bắt đầu, luồng sáng 7 ngày kia chỉ là đến để tẩy đi tạp chất trong cơ thể con gái hắn mà thôi, bây giờ mới chính là lúc nhận được phước lành. “Đùng”
Hang động ngay lúc này nổ tung, đất đá chấn động bay ra ngoài, áp lực do vụ nổ đẩy mạnh mọi người gần đất bay về phía xa mà đổ ngã nhiều cây cối, ai nấy đều nôn ra một ngụm máu.
Một thân ảnh nhỏ nhắn trắng như tuyết mặc trên người một bộ cánh hoa mềm mịn từ hang động bay lên trời cao, thật cao, thật cao mới ngừng lại.
- Chuyện gì xảy ra?
Mọi người ngạc nhiên
- Thật đẹp.
Lâm mỗ và nam thanh niên tuy chỉ nhìn thoáng qua được thân ảnh, những tim đã đập thình thịch không ngừng, cảm xúc ham muốn chiếm giữ làm của riêng cực kì mãnh liệt, tuy bọn hắn thấy thân ảnh này chỉ là cô bé 5, 6 tuổi, nhưng mà, nuôi lớn lên rồi cưới thì có sao đâu.
Tại lúc này, linh khí loạn thác, nó không ngừng hội tụ lại bên cạnh tiểu nữ nhỏ nhắn kia càng ngày càng dày đặc, bao quanh nàng lại.
- Chạy mau.
Cảm nhận được linh khí bạo động, lại nhìn vài vết xước nhỏ trên mặt, nam thanh niên lam sắc kia nhanh chóng chấn kinh mà quát lên, cả nhóm người lập tức leo lên con đại bàng to lớn mà tránh ra xa. Đồng thời một chiếc thuyền đối diện bọn hắn cũng cấp tốc phá không mà lên.
Bốn người Dược Các bên dưới kiến thức không có được tốt thành ra không hiểu vì sao, nhưng mà nhìn thấy cơ thể đang nhiều ra những vết xước cũng cực kì kinh hãi mà nhanh chóng chạy ra ngoài, tốc độ bọn họ không có nhanh bằng con chim và cái thuyền nên…hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi, để một mai tôi trở về với các bụi… Linh khí kéo đến càng lúc càng nhiều dẫn đến rồi thác loạn càng lúc càng lớn, hiện giờ nó đã hình thành nên một cơn lốc cự đại đang không ngừng lan rộng đốn ngã biết bao cây cối, xé xác biết bao nhiêu sinh vật trong rừng, nuốt đi bốn thân ảnh đang sợ hãi bỏ chạy. Trung tâm cơn bão vẫn nằm đó một khoảng không chứa đựng, bảo vệ một thân ảnh xinh xắn đang nằm ngủ. - Nhanh lên, nhanh lên.
Nhìn cơn lốc đang không ngừng mở rộng mà đuổi kịp phía sau, nam thanh niên sắc mặt đại biến, hét to với con chim, cơ thể hắn âm thầm đưa linh lực theo một lộ tuyến. “Định mệnh, méo phải chở chúng mày thì bố mày đây thoát lâu rồi” tuy không thể nói nhưng con chim thầm nghĩ trong lòng.
- Linh thạch mau lấy ra.
Lâm mỗ quát lên, đoàn người đều nhanh chóng lấy trong người ra 1, 2 viên linh thạch lấp lánh quý hiếm mà bọn hắn cực khổ mới đạt được mà đặt xung quanh Lâm mỗ, để có thể được sống bọn họ đành cắn răng.
Linh thạch vừa xuống liền dần hóa thành khí mạnh mẽ chui vào cơ thể của Lâm mỗ đang không ngừng chảy mồ hôi giúp hắn khôi phục linh lực. Đồng thời lúc này bọn họ cũng cảm nhận được chiếc thuyền đang dần tăng tốc nhanh hơn trước, dần bỏ xa cơn lốc linh khí. - Băng ngưng
Bên kia, tên thanh niên dẫn đầu đột ngột hét lớn mà sử dụng một loại linh thuật cao cấp hướng về những sư đệ bên cạnh mà ra.
- Sư huynh, ngươi…
Đòn ra quá bất ngờ, không có bất kì ai có thể phản ứng kịp, mạnh nhất trong đám người cũng chỉ kịp nói 2, 3 từ liền bị ngưng kết thành băng.
- Đừng trách ta, bởi thế giới tu chân vốn đã thế
Nam thanh niên này lạnh nhạt nói mà từng cái đẩy những người bị đóng băng này xuống để giảm sức nặng, làm cho đại bàng bay nhanh hơn giúp hắn thoát một mạng, sâu trong mắt hắn ẩn lên một vẻ cắn rứt, bị thương, dường như muốn nói “Các sư đệ, ta thật xin lỗi các ngươi”.