- Ngươi còn chưa có đi, có hay chăng muốn chôn thây nơi này, hả kẻ ghê tởm.
Lâm mỗ nhìn thanh niên lam sắc liền khó chịu mà hâm dọa, cái cảnh mà tên kia giết những sư đệ của bản thân để thoát một mạng hắn cũng có nhìn thấy, hành động này trong mắt hắn phải nói là cực kì, cực kì bình thường, bởi nếu là hắn thì hắn cũng làm vậy thôi, mạng ta và mạng bạn thì mạng ta phải quý hơn. Ở đây hắn khó chịu là hình như tên này cũng có ý đồ đen tối với tiểu tiên nữ giống hắn thành ra như vậy. - Ngươi, ngươi được. Trong mắt ngươi dường như không để Vân Hải tông ta vào trong mắt, nếu ta chết thì Vân Hải Tông sẽ làm gì?
- Hừ.
Nam thanh niên nhìn chiếc thuyền đối diện có hơn 10 người mà hừ lạnh, tuy nhiên đó chỉ là giả thôi, trong lòng hắn cực lực phòng bị cùng phiền muộn, bây giờ hắn chắc chắn không cướp được tiểu tiên nữ kia, bên đó người đông thế mạnh, hắn cũng chỉ có nước trốn, gặp mặt lúc này chẳng qua là ngoài ý muốn, hắn không ngờ bọn người Lâm mỗ còn quay lại. Bây giờ hắn nói vậy chỉ để cố khiến bọn kia đừng giết hắn, tranh thủ cơ hội mà rời đi. - Ối giời ơi, Phùng huynh mơ thật đẹp.
Lâm mỗ bật cười trào phúng, hắn lại nói tiếp
- Ta và ngươi đều chỉ là một ngoại môn đệ tử mà thôi, sống hay chết tông môn nào rãnh mà quản…
- …vì vậy thì nhanh cút con mẹ ngươi đi, nếu không đừng có trách.
Nếu giết tên Phùng huynh này thì cũng không khó với nhân lực bên phe hắn nhưng mà tên nào thực lực không tệ, giết hắn thì chắc cũng có vài đứa hi sinh, vả lại hắn và tên này cũng không phải thâm cừu đại hận, qua được thì cho qua đi nên hắn chỉ chửi xả cho bỏ ghét. - Ta sẽ nhớ thật sâu cái bản mặt của ngươi.
Bề ngoài giả bộ căm tức nhưng bên trong nam thanh niên liền buông lỏng, hắn nhanh chóng quay người rời đi, trong đầu hắn âm thầm tính toán ngụy biện các nguyên nhân những đệ tử khác chết, có lẽ chừng hai tháng nữa hắn sẽ phải báo cáo lại những thứ hắn nghĩ ra này. - Phớt du.
Lâm mỗ giơ lên ngón tay cái sau lưng nam thanh niên rời đi mà chửi thành tiếng, sau đó lập tức bỏ qua hắn mà hướng chiếc thuyền xuống phía bên dưới.
- Các ngươi ở đây chờ.
Thuyền hạ xuống đất, hắn liền nhanh chóng phân phó ra sau lưng, bộ mặt đê tiện mà hướng đến tiểu tiên nữ mà qua.
Vài lát công phu sau, tay hắn liền thuận lợi dắt nàng ta leo lên thuyền, bộ mặt của hắn lúc này khiến cho bọn sư đệ không ngừng khinh bỉ trong lòng, còn ở ngoài thì bọn hắn lại nịnh nọt, chúc mừng, nhìn liếc qua tiểu tiên nữ mà lòng đau như cắt, giá như nàng là của ta. “Ngươi cứ mừng đi, về đến tông môn coi ngươi còn giữ được nàng không”, vài tên sư đệ trong lòng cười thầm, ở Kim Quang Tông bọn hắn, sư huynh đê tiện và tu vi cao hơn Lâm mỗ rất nhiều, xem hắn làm sao mà giữ, dụ về rồi thì cũng chỉ có nước chờ đổ vỏ cho người khác mà thôi, à không, tiểu tiên nữ như thế nào ai chẳng muốn chiếm luôn, việc gì phải cho người khác đổ vỏ.
Leo lên thuyền, nàng ta ánh mắt còn đỏ hoe nhìn mấy người sư đệ chút, gắng gọi hỏi
- Pa pa, pa pa ở…Ki..m Quuan..g Tô..ng?
Lời nói có chút vấp như bập bẹ vừa lớn
- Ư hừm.
Lâm mỗ ho khan mà nhìn bọn sư đệ ra hiệu.
- Phải phải, cha muội ở Kim Quang Tông bọn ta.
Bọn sư đệ nhanh chóng gật đầu như gà mổ thóc.
Lâm mỗ hài lòng, sau đó hắn khởi động thuyền rời đi, không biết là hắn có tính quay về tông môn không hay là đi đến nơi khác, hắn cũng không có ngu đến nỗi không biết ở tông môn nhiều đứa lợi hại.
Chiếc thuyền bay đi, hư ảnh Đan vẫn còn ngốc bên dưới mặt đất bừa bãi, cây cỏ đều nát, hắn đang buồn, hắn không ngờ bản thân tính toán sai, trầm mạc thêm đôi chút hắn cũng mò đường đi về huyện, còn chuyện của con gái hắn thì hắn đã có thể biết tình hình thông qua một phần hồn bên trong cơ thể nàng ta, nên không mấy lo lắng, bởi người cảm nhận được Thủy Thần Thể thức tỉnh không chỉ mỗi Thiên Nhân cảnh, 9 vị Đế mạnh mẽ nhất dưới Thiên Nhân cũng sẽ cảm ứng được vì thế không có người này nuôi thì cũng có người khác nuôi giùm. - Đắng lòng thanh niên.
Đan thân ảnh trở nên ngưng thực lại, hắn bỏ lại một câu rồi đưa một tay bỏ vào túi quần khí khái rời đi.
Ba ngày sau,
- Má ơi, đi bộ như thế này biết bao giờ mới tới?
Đan buồn phiền mà ngồi nghỉ mệt tại một tảng đá bên đường, nếu như quay về 10 năm trước khi hắn còn có ngựa thì tối đa chỉ 6 ngày là từ Vũ Dương trấn đến Huyện nhưng mà bây giờ theo hắn tính toán thì phải mất gần cả tháng, à không, nếu trừ đi đoạn đường trước kia thì mất gần 12 ngày. “Cộc cờ rộc…”
Tiếng ngựa từ đằng trước vọng lại, từ xa hai thân ảnh nữ tử nhanh chóng phi ngựa đến, Đan nhìn thấy liền nổi lên ý nghĩ đen tối, hắn nhanh chóng đứng ra giữa đường giả bộ cản ngựa lại. “Hí hí”
Không biết là vô ý hay cố ý mà Đan chưa đi ra vài bước thì hai thân ảnh kia cũng đã dừng lại từ đằng xa thì thào
- Sư muội, nhìn tên kia kìa, thật tuấn mỹ đến mức nữ nhân như ta cũng phải hổ thẹn.
Vị nữ tử chừng 20 tuổi khuôn mặt hơn xinh đẹp nói với vị thiếu nữ chừng 17 tuổi xinh đẹp bên cạnh.
- Ừm, nhưng mà…trang phục của hắn có chút khác người.
Thiếu nữ này mặt trở nên đỏ hồng kì lạ, âm thanh có chút bé bé như muốn khiến người khác phải nuông chiều.
- Hì hì, kì lạ thì có làm sao, ta biết muội mới gia nhập tông môn, cũng chưa có tìm cho mình một đạo lữ, hay là chọn hắn đi, dù nhìn hắn không có tu vi cũng không sao, hút khô nguyên dương hắn rồi thì kiếm người khác, lần đầu cho một tên tuấn mỹ như vậy cũng không thiệt đâu, sau này có khi vì thực lực muội còn phải song tu với mấy lão quái vật xấu xí kia.
Vị nữ tử kia cười hì hì đầy thâm ý nói với thiếu nữ. Vị thiếu nữ này liền cuối đầu, mặt càng thêm đỏ, cực kì diễm lệ, tuy không lên tiếng nhưng như đã đáp ứng. - Hì hì, thân thể bắt đầu nóng lên rồi phải không, những quyển sách lúc trước ta đưa muội đều là phương pháp cực khoái lạc, muội mà thực hành cùng với tên tuấn mỹ này thì càng dục tiên dục tử.
Vị nữ tử kia lại nói tiếp, từng âm thanh như đang đánh vào dòng máu hoang lạc của nữ tử kia.
Hai người này đều là đệ tử của Song Tu Môn, mấy ngày trước vừa đến Vân Diệu Huyện để tìm thanh niên thiên phú lợi hại mà kết hợp song tu để tăng nhanh tu vi bản thân, nhưng vừa đến thì nghe tin nơi này có dị bảo xuất thế nên đến xem thử, nào ngờ giữa đường gặp khuôn mặt cực kì tuấn tú yêu dị, họ liền tạm thời dừng chân, muốn cường bạo Đan.
Hai người nữ tử kia tuy ở xa nhưng với trình độ mượn phong thuộc tính đi nghe lén, Đan một chữ đều không bỏ sót, hắn liền ngay lập tức đánh cái rùng mình, “con mẹ nó, muốn hút khô nguyên dương của ta”, hắn tại lúc này lại mới sực nhớ ra khuôn mặt của hắn vốn có hình dạng gì, nhớ kiếp trước hắn cũng vì khuôn mặt này mà khốn đốn cực kì.
Ngày xưa, hắn có lần đi đến một giới xa xôi để thám hiểm, mở mang tầm mắt nhưng nào ngờ thế giới này toàn nữ nhân, nam nhân cực kì ít ỏi. Ban đầu đến giới này, hắn cũng cảm thấy rất kì quái khi quan sát những nữ nhân nhìn hắn, trong mắt họ dường như là một lò lửa bốc cháy không ngừng, có lúc còn tự nhiên chảy dãi nữa, trông khiếp vồn nhưng họ cố nhịn xuống mà bình tĩnh mời hắn đến gặp giới vương để hắn chào hỏi. Đến nơi rồi mới biết thì ra hôm nay là sinh nhật thứ x của giới vương, bọn nữ tử này muốn đem hắn làm quà tặng cho giới vương, thành ra lúc đó hắn… “Cộp, cộp, cộp”
Tiếng ngựa bước chân lại gần khiến Đan buông bỏ quá khứ, hắn khóe mắt không được tốt đẹp lắm, máu điên hắn đang nổi lên, “muốn chiếm thân thể ta? Hừ, thân thể của ta chỉ cho riêng một người mà thôi, đó là…” Đan bực tức trong lòng.
Hai vị nữ tử kia dừng ngựa lại trước mặt Đan, cũng không có xem Đan ra gì, chỉ như nhìn một món đồ chơi.
- Đây, muội cầm lấy, lấy cái này mà trói cổ hắn rồi quăng lên ngựa, lúc nào muốn thì “làm thịt” hắn.
Trên tay nữ tử kia đột ngột xuất hiện một sợi dây thừng cứng rắn, nàng mỉm cười rồi đưa dây thừng cho thiếu nữ mà dặn dò
- Ưm.
Thiếu nữ kia vội vàng gật đầu mà tiếp nhận dây thừng, nàng chuẩn bị ra tay thì…nàng cảm giác như đang bay lên không trung, nàng có thể nhìn rõ phía sau lưng của bản thân, con đường phía sau rất bằng phẳng, hai hàng cây bên đường tươi tốt vô cùng, nhưng mà hình như nàng sắp chạm mặt đất...sau đó, nàng không còn ý thức.