Chương 22: Ngô Lâm

- Đừng giết ta! Ta là người Dược Các, Dược Các ở Vân Diệu huyện là thế lực lớn, trong đó có rất nhiều Linh hải cảnh. Tha ta, tha ta.

Vừa bò dậy từ mặt đất liền thấy Đan đứng trước mặt, Thái Vũ quá hoảng sợ mà nói to gia thế, câu này quả thật gần giống như con hắn đã nói.

“Đùng” đầu Thái Vũ nổ tung

Không nói một lời mà dùng cước tiến Thái Vũ một đoạn, Đan liền không khỏi thở dài một hơi, hắn hiện tại cũng nên cần nghỉ ngơi, lại đợi ngày tăng thêm thực lực liền ghé vào huyện tìm Dược Các tổng bộ chơi.

Nhìn thân thể đầy mùi máu tanh, Đan khó chịu, hắn cần phải nhanh chóng tắm rửa, hắn rời đi, cũng không quên lụm tiền trên người Thái Vũ. Đi ngang qua một cửa tiệm quần áo, hắn đi vào mua lấy vài bộ cho con nít, mọi người ở đây thấy tiểu tử mang mặt nạ bằng giấy đỏ liền nơm nớp lo sợ, trốn đi, cũng mặc kệ Đan làm cái gì thì làm, lúc hắn bỏ đi thì thấy vài trăm bạc trên quầy.

Sau đó, Đan theo trí nhớ mò vào rừng ra cái thác nước nhỏ ngày trước nơi Ngô Lâm luyện tập để tắm rửa, hắn không làm ở trấn vì không muốn bị người khác nhận biết được khuôn mặt của hắn, nếu vậy sau này hắn làm sao còn gặp người được, hễ ai thấy hắn chắc đều bỏ chạy mất dép, hắn không muốn sống một cuộc sống như thế nên đành ủy khuất bản thân đi gần một ngày đường đến nơi rừng rú. Sau khi đến, trong lúc cọ rửa hắn chợt nhớ ra một chuyện khiến bản thân cực kì buồn bực, hắn quên cướp đồ trong Dược Các rồi, con mẹ nó thật buồn.

Vũ Dương trấn một ngày này thật rung động, rất nhiều người trong trấn đều lộ vẻ khiếp sợ trước việc Linh gia và Dược Các bị một người nhìn như con nít diệt đi, mọi người đều nhao nhao bàn tán sự tình, có người cũng còn cố gắng đi mò móc tin tức nhưng không tìm ra được gì. Đương nhiên chuyện Linh gia cùng Dược Các bị diệt khiến bọn họ rất vui mừng, cứ nghĩ đến quá khứ luôn bị con cháu thế gia ức hiếp thì bây giờ trong tâm rất sảng khoái, bọn họ còn mong chờ tiểu tử mặt nạ trắng diệt đi luôn Ngô gia, vậy là bọn họ sẽ tránh được cảnh ức hiếp hằng ngày. Vốn chỉ nghĩ nhưng thế nhưng bọn họ không ngờ chuyện này lại thành sự thật nhưng có điều không phải Đan làm.

Ngô gia giờ đây trở thành đệ nhất thế lực của trấn, bọn họ phải nói là người hưởng lợi nhất trong trấn, không đâu tự dưng có thể cướp đoạt khu vực Linh gia và Thu gia mà không phí sức một chút nào, còn về Dược Các thì bọn họ cũng không dám đụng, bọn hắn cũng sợ bị người trên Huyện xuống xử. Cứ tưởng sẽ được vui vẻ sau này nhưng…Vũ Dương trấn cứ tưởng bình yên trở lại nhưng… Một ngày này không khí Ngô gia đang tràn ngập vui vẻ, hưng phấn, một ngày này tuy chưa dứt chuyện bàn tán sự tình ngày hôm qua nhưng Vũ Dương trấn đã vui vẻ hơn nhiều, một ngày này Đan vẫn còn trong rừng,…một ngày này trên bầu trời Vũ Dương trấn, chính xác hơn là Ngô gia, một bóng người đứng trên một chiếc thuyền to lớn đẹp đẽ lơ lửng trên không khiến biết bao nhiêu người chú ý đến… Ngô gia, Ngô Lâm cùng Ngô Vi Tuyết lúc này vẫn bên nhau mài kiếm, khuất sau một vách tường không xa là Ngô Húc đang âm thầm quan sát, nhìn cái vẻ mặt vặn vẹo, phi thường khó coi của hắn thì cũng biết cảm giác ra sao.

Bỗng lúc này, một chiếc thuyền to gần bằng 5 căn phòng của bọn họ hợp lại mới có thể so xuất hiện trên đầu, treo lơ lửng trên không của Ngô gia. Từ dưới nhìn lên liền thấy không rõ một thân ảnh đen thui bị ánh sáng chói mắt che mất - Ha ha ha, Ngô Phi chắc ngươi không ngờ đâu nhỉ? Lai lịch xuất thân của ngươi ta đã tra được, vì thế đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt. Ha ha ha…

Một âm thanh tà ác vang vọng khắp Vũ Dương trấn cũng như to lớn bên trên Ngô gia, như báo lên một điều gì đó.

Trong phòng gia chủ Ngô gia, gia chủ nghe được tiếng vang này sắc mặt lúc này kinh biến hẳn lên, hắn nhớ đến ngày xưa một vị tuấn kiệt của Ngô gia năm 20 tuổi đã là Luyện khí tâng 12 cực hạn, nhưng mà sau đó người này mất tích, không thấy bóng dáng, nghe đâu đã chết, chuyện này hắn cũng chỉ nghe cha hắn kể mà thôi. Hắn vội bước ra ngoài nhìn lên bầu trời, ánh mắt không khỏi dại ra.

Bỗng lúc này,

- Hỏa Khốn

Người bị ánh sáng che khuất này giận dữ gầm lên, như phát tiết nỗi hận bấy lâu của hắn. Hai bàn tay của hắn bỗng chốc cách nhau 13cm đối diện với nhau, sau đó hắn không ngừng xoay tròn hai bàn tay đang ở tư thế đó.

Ngay lúc này, Ngô gia bỗng nhiên thấy nhiệt độ tăng lên nhanh chóng, không khí bao trùm Ngô gia chợt nổ ra từng tia lửa nho nhỏ, sau đó những điểm lửa nhỏ này mau chóng lớn mạnh mà cháy rừng rực trong không khí, tiếp đó là một ngọn lửa bao trùm toàn bộ Ngô gia, thiêu rụi đi mọi thứ, cây, cỏ, kiến trúc, con người,… - AAA AAA …

Từng tiếng kêu là thảm thiết trong Ngô gia không ngừng truyền ra khắp nơi, cơ thể họ bốc cháy, đau đớn không ngừng gào thét, Ngô Lâm cùng Ngô Vi Tuyết cũng như thế, tất cả người Ngô gia đều như thế, không ai có thể cứu được họ.

Ngô Lâm cơ thể bốc cháy, hắn đau đớn, tuyệt vọng, hắn biết bản thân đã không thể sống được, hắn nhìn Ngô Vi Tuyết bên cạnh cũng đang kêu gào, không khỏi liền nhịn đau đớn biết đến một bước ôm nàng vào lòng. Cảm nhận được Ngô Lâm ôm bản thân nàng cũng không kêu gào nữa, nàng cố nhịn, trước lúc chết nàng ở trong lòng hắn cũng coi như mãn nguyện, nếu có kiếp sau nàng hi vọng có duyên làm phu thê.

Ngô Lâm ôm nàng, nhớ lại từng cảnh ngày xưa, nhớ cha hắn, nhớ mẹ hắn vì sinh hắn mà chết, nhớ nhiều thứ đã qua.

- Tiền bối, ngươi có còn nhớ ta.

Ngô Lâm cố chịu mà nói nhẹ một câu, hắn nhớ đến Đan, đã hơn một tháng chưa gặp lại, không ngờ bây giờ hắn cũng sẽ chẳng có cơ hội gặp lại nữa. Trong khu rừng, tại một thác nhỏ, Đan đang ngồi dưới thác nước tẩy vết máu, bất chợt hắn như có cảm ứng, nói nhỏ một tiếng. - Ngô Lâm tiểu tử.

Hắn nhìn về phía Vũ Dương trấn, trong lòng đã biết Ngô Lâm xảy ra chuyện, hắn lắc đầu vài cái, than thở, kết cục đã ra, hắn không cứu được. Trong hắn có một lời hứa hẹn, ta sẽ giúp ngươi báo thù, yên tâm, Ngô Lâm. - Ngô Lâm, Ngô Lâm…Ngô Lâm…

Một tiếng âm như truyền lại Ngô Lâm, hắn có ảo giác, hắn như nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của Đan, hắn thấy sự vuốt ve, ân cần, muốn hắn yên tâm mà ra đi trong đó, hắn khẽ cười, nhắm mắt lại.

Hơn một phút đau đớn kêu gào, tất cả người Ngô gia đều hóa thành tro nằm trên đất, cây cối thành than, nhà cửa đổ nát vẫn còn cháy rực. Lúc này đây phải nói con cháu Ngô gia ở ngoài may mắn thoát khỏi một kiếp.

Xác định toàn bộ người bên trong Ngô gia chết hết, người trên thuyền thu tay, hắn hừ lạnh một tiếng rồi quay thuyền bỏ đi mất hút.

Mọi người xung quanh nhìn tình cảnh Ngô gia không khỏi hít một hơi khí lạnh, Ngô gia cũng bị diệt rồi.

- Đó…đó là Linh sư cảnh trong truyền thuyết.

Một người hiểu biết, hãi hùng kêu lên.

Những người khác nghe thế, liền cũng rùng mình, lại bắt đầu bàn tán. Trong lòng bọn họ hiện giờ rất vui vẻ, thế là không còn bị áp bách nữa, cuộc sống đã tự do, nhưng mà có thật là sau này bọn họ sẽ có được tự do?

Tin tức Ngô gia bị diệt đã lan truyền khắp trấn, ai ai cũng biết. Từ đây, Vũ Dương trấn lâm vào loạn lạc.

Đan sau khi làm sạch cơ thể liền cũng không lập tức về trấn mà ở tĩnh tu tại núi rừng hai ngày.

Trong lúc Đan tĩnh tu, một nhóm gồm hơn 10 người đang cưỡi ngựa vượt qua qua hẻm đường đầy cây vắng vẻ tiến về Vũ Dương trấn. Những tên cướp đang núp ở từng gốc cây to lớn nhìn về hai người cưỡi ngựa dẫn đầu mà cũng không dám chặn lại, bởi vì hai người này đều có khí tức của Linh sư cảnh. Hơn 10 tên cưỡi ngựa này là người của Dược Các.

Hai ngày sau, Đan về trấn. Hắn ngay lập tức ghé qua chỗ Ngô Gia tọa vị lúc trước, nhìn đống đổ nát đầy mùi khói lửa, hắn thở dài một hơi, dự tính trước kia mang cho Ngô Lâm cái lọ có thể đề thăng thể chất mà hắn lấy được từ Dương Tiêu, nhưng sau đó lại xảy ra nhiều chuyện khiến hắn đi giết người thành ra không có đưa được, lúc giải quyết xong thì Ngô gia cũng “xong”, hắn phiền muộn. Nơi này cũng chẳng còn gì để hắn lưu luyến, nên hắn đành đi về hướng Bắc của trấn, mua một con ngựa tốt khỏe mà dựa theo bản đồ đi lên Huyện.