Vừa chém chết Nhị trưởng lão, Đan liền xông vào phía những người còn lại của Linh gia mà đồ diệt khiến bọn họ tuy cực kì bi phẫn nhưng hoảng sợ lại lấn áp đi làm bọn họ cố gắng lết chân mà chạy đi tứ phía, đơn nhiên cũng có nhiều người Linh gia đã như mất hồn vì sự thật hiện ra trước mắt hoặc muốn thể hiện đạo đức “sống là người Linh gia, chết là ma của Linh gia” mà cứ đơ người một chỗ đợi Đan đến lụm mạng. Còn những con cháu Linh gia ở bên ngoài là sướng nhất, có cả khối thời gian để chạy, để trốn.
Đan cứ liên tiếp gặt mạng người Linh gia, hắn cũng không cần để ý đến ngươi chạy đi hoặc trốn đi, giết hết những người mạnh mẽ của Linh gia đã xem như là đạt chuẩn diệt tộc rồi cho nên hắn cứ gặp người Linh gia trong nơi này liền làm thịt, còn chạy đi thì hắn chẳng quan tâm, sau này có vô tình gặp mặt hắn cũng sẽ chẳng làm gì, bởi vì hắn có nhớ mặt ai đâu. Tất nhiên Linh Lan là phải chết. Đan chém giết nãy giờ nhưng mà hắn vẫn luôn tìm tòi Linh Lan thân ảnh, hắn phải ưu tiên tên này. - Thấy rồi
Đan nhanh chóng nhập vào một dòng người chừng hơn 20 tên đang gấp gáp chạy ra ngoài cửa, chạy khỏi Linh gia mà chém giết. Hơn 10 giây sau, tất cả đều chết, trong đó cũng có Linh Lan.
Đứng ngay tại cửa ra vào của Linh gian, Đan dừng tay lại nhìn Linh gia còn hơn 300 người loạn chuyển khắp nơi, hắn buồn bực, phải chi lúc này hắn có tu vi ít nhất là Linh Sư cảnh, hắn liền đồ diệt không còn một tên, đâu phải chạy qua bên này bên khác, giết người này, giết người kia.
Thở ra một hơn nhìn dưới đất để đổi một thanh kiếm mới, sau đó quay người đi tìm Dược Các.
Mọi người xung quanh thấy hắn đi đến liền mau mau tránh đường. Còn những con cháu Linh gia còn lại cũng ngơ ngẩn nhìn hắn rời đi. … Dược Các,
Thái Vũ đứng cạnh cửa sổ trên lầu ba nhìn một con chim bồ câu đang bay khuất xa dần mà như có điều suy nghĩ. Vừa rồi hắn đã viết thư thỉnh Linh Sư cảnh trên Huyện đến, Đan hắn cần phải diệt ngay lúc này, một Linh Sư cảnh cấp cao đoạt xá chuyển sinh sẽ trưởng thành rất nhanh, nếu hắn không giết Đan từ trong trứng nước thì không lâu sau ngay cả Dược Các trên Huyện của hắn cũng chẳng dám động Đan.
Xoay người trở lại ghế ngồi, Thái Vũ nhắm mắt dưỡng thần, trong đầu nhớ lại những hình ảnh con trai Thái Vô của hắn, lát sau một giọt nước mắt tự dưng rơi xuống mặt hắn, lòng hắn chua xót.
Sau khi Nhị trưởng lão báo cáo tin tức kinh khủng kia về cho gia chủ Ngô gia, gia chủ Đan gia sau khi khiếp sợ liền mong chờ mà tính toán trong lòng, hắn hi vọng có thể ăn được miếng bánh ngon ngọt do Linh gia để lại., đồng thời hắn còn phái người đi điều tra tin tức về sự việc rung động vừa rồi, nguyên nhân?.
Dựa theo trí nhớ từ tấm bản đồ, Đan men theo đường lớn mà đi, ai ai thấy hắn đều tránh đường, có nhiều người còn đi theo sau, xem hắn tiếp theo sẽ làm gì. Trên đường cũng có rất nhiều người không biết mà tò mò nhìn tình cảnh này, theo sau một người tựa như con nít cầm thanh kiếm lớn trong tay làm gì, đã thế quần áo toàn máu me, không lẽ đi giết người, thật nực cười nhưng mà theo sau xem sao.
Hơn 10 phút sau, Đan đứng trước một ngôi lâu Các cao đến 3 tầng, có treo một cái bảng lớn “Dược Các”
Đan vẫn như cũ, đứng trước cửa Dược Các mà bình tâm lại.
Mọi người nhìn vậy liền kì quái, tự nhiên hắn đi đến Dược Các rồi đứng yên đó, không nhúc nhích, những người làm trong Dược Các bên đứng bên ngoài cùng bên trong cũng kì lạ, vị khách nhân nhỏ tuổi này làm vậy là ý gì, vả lại nhìn người máu me tùm lum, thật kinh khủng.
Mười phút nhanh chóng trôi qua, người đến xem cũng càng nhiều, Đan rất cuộc mở mắt. Đan không nói một lời mà bắt đồ diệt làm mọi người trố mắt, khó có thể tin.
Đan đi đến trước cửa ra vào cửa Dược Các
- Mời tiểu quý khách vào.
Hai người làm một nam, một nữ tuy thấy Đan kì quái nhưng vẫn phải khách khí nói câu này.
“Xoẹt”
Hai người té nằm trên đất, chết, máu tươi bắt đầu trào ra. Hai người bên trong thấy vậy liền ngẩn người sau đó thì
“Xoẹt” bọn họ cũng ngã xuống, bị Đan bước vào chém ngang eo thành hai khúc.
Đan nhìn xung quanh một chút liền quay đầu lại đi ra ngoài đứng chờ. Bên trong không gian quá trật hẹp, không thích hợp để hắn công, đa số toàn tủ kệ đựng dược thảo, xem bộ Dược Các cũng không có nhiều nhân lực như Linh gia, theo hắn suy đoán thì Dược Các cũng chỉ có vài chục người, luyện khí cấp cao chắc cũng không được mấy người.
Qủa thật cũng như Đan nghĩ, Dược Các này vốn nhân lực cũng chỉ gần 30, trong đó chỉ có 3 phó các chủ cùng với các chủ là luyện khí tầng 12, còn lại là tầng 10 trở xuống. - Xem kìa hắn lại giết đến Dược Các rồi, đúng là người điên.
Mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán.
- Kẻ nào làm bậy, dám đến Dược Các gây chuyện.
Một đội ngũ chừng 20 tên từ trong Dược Các đi ra, phẫn nộ quát mà nhìn xung quanh.
Đan nhìn bọn họ sau đó liền động, hắn không cần nhiều lời.
Một phút không lâu sau, Vũ Dương trấn lại có thêm 20 cái xác, coi bộ tiệm hòm lại được lợi, à mà khoan hình không có ai bỏ tiền ra mua hòm giùm bọn họ thì phải. (Luyện khí cảnh cũng chỉ đánh nhau như thế thôi, Tác mà tả lại tạo cảm giác chán cho các bạn, nên Tác đành tua nhanh vậy).
Nghe động tĩnh ôn ào, 3 vị phó các cùng các chủ cũng bước xuống xem xét, vừa đi xuống rồi ra ngoài liền thấy thuộc hạ đều chết hết, lại nhìn thấy Đan cầm kiếm đứng yên không một chút động cùng với mọi người xung quanh đang bàn tán không khỏi sắc mặt cực kì khó coi, giận, phẩn nộ. Riêng Các chủ Thái Vũ thấy Đan liến sắc mặt đại biến, hắn không ngờ Đan giết đến Dược Các, nhưng là vì cái gì?, Đan giết con hắn, hắn còn chưa tính sổ, vậy mà Đan lại tự nhiên tìm đến Dược Các giết chóc, hắn rất không hiểu. - Các ngươi lấy binh khí ra, giết hắn
Thái Vũ chỉ Đan mà nói với ba vị phó các chủ.
- Nhớ đừng khinh xuất, thực lực người này rất mạnh, phải toàn lực.
Thái Vũ thận trọng nhắc nhở bọn họ, còn hắn thì…thì tìm cách trốn, hắn đâu cũng đâu có ngu mà ở lại đánh với Đan, cái lão quái đoạt xá chuyển sinh sống lại, hắn tận mắt chứng kiến Linh gia bị diệt như thế nào, một người đại chiến 8 người, à không 6 người Luyện khí tầng 12 như hắn, hắn làm sao còn can đảm để chiến, hắn chỉ còn cách trốn, đợi Linh Sư cảnh trên huyện xuống rồi giết Đan. - Được
Ba người phó các chủ liền nhanh chóng lấy ra vũ khí của bản thân, nhìn Đan trước mặc, bọn họ cũng lộ ra vẻ thận trọng, tuy không biết Đan thực lực như thế nào nhưng mà nghe Các chủ nói vậy bọn hắn cũng phải tinh theo, dù sao thì người được chọn làm Các chủ ở chi nhánh Vũ Dương trấn đều phải có một cái gì đặc biệt, nếu không thì sao bọn hắn không được chọn mà chỉ là phó. - Giết
Ba người hùng hổ, dữ tợn xông về phía Đan mà tấn công.
- Chạy.
Thái Vũ nhân cơ hội khó có này lập tức một đường hướng phía Bắc chạy, hắn hi vọng bọn này cầm cự được một phút thôi cũng được, nhiêu đây đã đủ để hắn bỏ xa Đan rồi.
Đan cùng người xung quanh nhìn tình cảnh 4 người, 3 đánh, 1 chạy mà không khỏi có cảm giác quái lạ, bọn họ không ngờ đường đường là các chủ Dược Các có thực lực mạnh mẽ lại bỏ chạy. Đan nhìn thấy vậy cũng không nói gì, giết ba người nay trước rồi đuổi theo cũng còn kịp. - Cút, cút mau cho ta.
Không ngừng la lét trên đường chạy vì bị người cản, hắn khẽ quay đầu lại liền sắc mặt kịch liệt run rẩy, làm sao có thể, vừa mới hơn 10 giây thôi mà, chết tiệt, chó chết. Hắn liền hết sức tăng tốc độ.
Sau khi Đan giúp Vũ Dương trấn có thêm ba cái xác, hắn nhìn thân ảnh của Thái Vũ ở không xa mà lập tức đuổi theo.
Mọi người xung quanh nhìn hình ảnh hai người mà có đuổi theo xem sao, có ai về nhà nấy, có ở lại nhìn chằm chằm Dược Các, người trong Dược Các chết hết rồi, Dược Các bây giờ là cái bảo khố không người với bọn hắn, bọn hắn lòng tham lớn lắm, không vào lụm của là không được, cướp xong lại bỏ đi, cho dù người trên Huyện có xuống cũng biết ai lấy đâu. Thế là một cuộc chiến diễn ra. - Khốn nạn, khốn nạnnn, cái lão quái vật sao mà nhanh như vậy.
Nhiều lần quay đầu khiến tâm Thái Vũ lạnh lại, hắn càng ngày càng thấy như bản thân bị thụt lùi, khoảng cách hai người chỉ còn hơn 300m và càng lúc càng ngắn đi.
200m
150m
Thái Vũ tưởng chừng như tuyệt vọng, bất chợt lúc này hắn thấy được một vài con ngựa đang được cột bên cạnh một tửu lâu khiến hắn quá đổi mừng, hắn nhanh chóng hướng đến, chốc lát sau liền cướp được một con ngựa mà cưỡi lên, hắn trong lòng đã thoải mái hơn một chút, có ngựa hắn còn không tin bản thân chạy không thoát. Nhưng mà… “Vèo” một thanh kiếm từ phía sau bay nhanh đến, cắt ngang hai chân của con ngựa, con ngựa đau đớn ngã nhào xuống đường, Thái Vũ cũng bị hất đi một khoảng nhỏ. Tranh thủ cơ hội như thế, Đan nhanh chóng tiếp cận.