Chương 23: May Mắn Thoát Chết

Cũng nhờ vậy mà hắn may mắn thoát đi một mạng.

Một ngày sau khi Đan đi khỏi Vũ Dương trấn, lúc này ở phía đông cách không xa trấn. Một bóng người đạp mây, lướt gió trên bầu trời lúc ẩn lúc hiện, trên người hắn phát ra từng luồng khí tức uy nghiêm, không thể chạm tới.

Đi đến bên trên một rừng cây um tùm, xanh tươi, hắn liền dừng lại trên không trung, hắn nhìn xuống phía dưới như xuyên qua tàn lá, thấu xuống lòng đất.

- Sư huynh, ta tìm ngươi thật khổ, thật là khổ mà. Ngươi có biết từ lúc “chia tay” đến nay, ta đã tìm kiếm ngươi rất nhiều lần hay không? Ha ha ha.

Hắn cười lớn không ngừng, vẻ mặt của hắn có chút mang mát buồn, bất chợt lúc này vẻ mặt hắn liền biến đổi lớn, trở nên hung dữ, tà ác mà hét lớn.

- 300 trăm năm, là 300 trăm năm.

Âm thanh vang vọng khắp chốn như tiếng sấm đánh vào lòng người, gió mây náo động, cỏ cây rung chuyển dữ dội không ngớt như muốn bị bật tung gốc mà bay ra, đất đá như muốn bị chấn vỡ, những người dân gần nơi này trực tiếp nổ tung cơ thể biến thành huyết vụ.

Tại Vũ Dương trấn, mọi người nghe được âm thanh vang vọng này, người yếu từ luyện khí tầng 5 trở xuống liền hóa thành mưa máu, người tu vi cao hơn chút cơ thể liền nổ ra máu không ngừng, xem bộ là chắc chắn phải chết, người luyện khí tầng 10 thì hôn mê bất tỉnh, ta, mũi, miệng, mắt đều chảy ra một dòng máu tươi, còn luyện khí tầng 10 trở lên thì ở Vũ Dương trấn đã không còn một người, không cần nói. - Ta vì tìm huynh mà ngay cả không tiếc thân phận cao quý mà quỳ trước cửa Vận Mệnh Điện để cầu xin họ bói cho ta một quẻ, một quẻ xem huynh đang ở nơi nào?

Vẻ mặt hắn lại thay đổi, trở nên tha thiết, nhớ nhung, tiếp đó vẻ mặt hắn lại lập tức lộ vẻ điên cuồng

- Con mẹ ngươi, bây giờ ta coi ngươi trốn được đường nào.

- Bích Thủy Chưởng.

Hắn đứng trên không mà vỗ một chưởng thật mạnh xuống dưới rừng cây um tùm, cứ tưởng như đó chỉ là một cú chưởng vào không khí bình thường thì bầu trời đột ngột xuất hiện một bàn tay năm ngón được làm bằng nước cực kì to lớn, nó gần như bằng cả Vũ Dương trấn ầm ầm lao xuống rất nhanh, thủy chưởng này chưa đến rừng cây nhưng đã có thể thấy rừng cây này đang tan biến một cách nhanh chóng, uy áp của nó lan tỏa khiến không khí giao động mạnh mẽ tạo nên những tiếng nổ khó có thể tưởng tượng. “ẦM ẦM ẦM”

Thủy chưởng tiếp đất tạo nên những âm thanh long trời, lỡ núi. Không nói đến những cây cối bị thủy chưởng làm cho biến mất, chỉ nói đến những cây cối xung quanh thủy chưởng cũng đã bị tan biến, những cây xa hơn thì bị phá hoại thổi bay tứ tán, mặt đất xung quanh thủy chưởng rạn nứt thành những khe hở to lớn có thể cho lọt cả một Ngô gia, Linh gia. Vũ Dương trấn không xa cũng bị cuồng phong mạnh mẽ do thủy chưởng tạo ra ập đến càng quét công trình nhà cửa, không một ai sống sót.

Thủy chưởng rơi xuống phiến đất ngay bên dưới gây ra hậu quả như thế nhưng mà phiến đất mà nó trực tiếp đụng lại không hề hấn gì, chẳng sứt , mẻ chi

- Thạch Kiên, gia cố.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên, không rõ từ phương nào truyền đến.

- Thạch Sơn Phá Thiên.

Bất chợt lúc này, mảnh đất không bị thủy chưởng ảnh hưởng đột ngột dựng lên những ngọn núi cao to nhọn hoắc như những mũi khoan to lớn thật nhanh hướng về phía người đang đứng trên không trung công kích đến. “ Đùng”

Đồng thời lúc này từ sâu trong lớp đất đá, một người to lớn cơ bắp cuồn cuộn phá không mà lên.

- Thủy Lưu Bộ.

Thấy từng đỉnh núi sắc bén lao đến, người trên không thân thể đột ngột như từng sợi nước, luồng lách, uyển chuyển né tránh từ đỉnh núi mà rơi ra phía xa.

- PHẢN ĐỒ.

Người có cơ bắp cuồn cuộn lao lên không gào thét rất to, trong mắt hắn không những có sự cực độ tức giận, còn có một tia bi thương lâu năm.

- Ha ha ha. Sư huynh, huynh nói vậy là sai rồi, rõ ràng là sư phụ bỏ rơi ta, chứ ta nào phản bội.

Người kia cười gian nói

- Cho má nhà ngươi đểu láo.

Người to con có cơ bắp cuồng nộ

- Con mẹ ngươi, ngươi ẩn nấp 300 năm như con chó chết, có quyền gì nói. Hôm nay ta đến lấy mạng chó của ngươi.

Người kia sắc mặt lại đổi thành giận dữ

- Vạn Thủy Tiễn.

Hàng ngàn, hàng vạn thủy tiễn được tạo thành trên không trung phá không lao đến

- Mưa Thạch.

Người to con quát lớn, từ trên trời liên tục rơi xuống những viên đá to cao hơn và dày hơn 10m, che chắn chặn lại tất cả thủy tiễn. Sau đó hai người bắt đầu liên tục tung ra những chiêu thức có sức tàn phá kinh thiên khiến cho khu vực nơi đây trở thành hoang cảnh, phế tích.

Đan dừng ngựa lại, nhìn về phía bầu trời xa xôi nơi Vũ Dương trấn mà thầm thân bản thân may mắn nhanh chân, nếu không hắn e rằng tiêu tùng, bọn tiểu tử “Vương” này chơi đủ lớn. Tuy nói hắn đi đã hơn một ngày đường nhưng những chấn động, những xung kích không ngừng truyền đến như một làn gió mát, khiến hắn không thể không nhận ra. Quay đầu lại, Đan tiếp tục lên đường.

Hơn 3 phút sau, cuộc chiến không biết như thế nào nhưng mà Đan đã không còn cảm nhận được khí tức chiến đấu nữa.

- Tra, tra, hí hí.

Hơn một tiếng sau, trên đường phía trước hắn gặp được một đội cưỡi ngựa gồm hơn 10 tên, Đan nhìn sơ qua thì biết trong đó có 2 người Linh Sư cảnh, còn lại 10 người là luyện khí tầng 12. Đan cũng không biết là thế lực gì, mà thôi hắn cũng chẳng quan tâm, tiếp tục phi ngựa.

Chỉ thêm vài chục giây hai bên mau chóng lướt qua nhau.

- Đứng lại.

Vừa qua nhau vài ba giây, đột ngột Đan nghe tiếng quát lớn như ra lệnh ở phía sau.

Đan suy nghĩ chốc lát rồi cũng dừng lại, nếu hắn mà không làm theo chắc lại có thêm rắc rối. Hắn không biết dù hắn có muốn hay không, hắn cũng gặp rắc rối. Bước xuống ngựa, Đan ra vẻ ngây ngô nhìn hơn 10 con ngựa đến gần nói - Các vị thúc thúc, vì sao kêu ta dừng lại?

Lúc này một vị trung niên Linh Sư cảnh đứng đầu nhìn Đan đầy vẻ nghi hoặc hỏi.

- Ngươi là từ Vũ Dương trấn đi ra?

- Đúng vậy, ta là từ Vũ Dương trấn đi ra.

Đan bên ngoài tựa như thành thật trả lời, nhưng mà bên trong hắn âm thầm đề phòng, hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ nghĩ đến Dược Các, nhưng hắn không có chắc, hên xui thôi, biết đâu người ta làm chuyện khác. - Nhìn ngươi có vẻ không có khí tức luyện khí, có hay chăng là thường nhân. Người này lại tiếp tục hỏi.

- Phải, ta sinh ra không có linh căn thành ra không thể tu luyện, buồn thật. Đan hiện lên vẻ sầu khổ trên mặt, ảo não nói, ngoài ra con bĩu môi của đứa con nít.

Nhìn Đan biểu hiện như vậy, người này ra vẻ có chút tin tưởng. Sau khi Dược Các tổng bộ nhận được thư do Thái Vũ gửi liền điều hai Linh Sư Nhập Linh Cảnh sơ cấp như hai người họ đi điều tra. Trong thư Thái Vũ cũng có miêu tả đối tưởng nhìn như một đứa con nít, tu vi không nhìn thấy nhưng sức chiến đấu cực mạnh, nghi là lão quái vật sống lại. Nhưng mà Đan lúc này giả quá giống, hắn cũng không có ác như nhiều người khác, cũng đành cho hắn rời đi. - Ừm ngươi đi đi.

Vị trung niên Nhập Linh cảnh này quay ngựa lại chuẩn bị cho người tiếp tục lên đường, có vẻ hắn là thống lĩnh trong nhóm này.

Đan ra vẻ không hiểu gì, cũng gật gật đầu lên lên ngựa, rời đi.

Lúc này khi người Linh Sư kia leo lên ngựa, người trung niên Nhập Linh cảnh còn lại vẻ mặt có chút khó coi, hắn không ngờ người này vừa ngu, vừa hiền như vậy, mẹ nó. Nếu không phải ngươi là đệ ruột của Nhị trưởng lão thì có nằm mơ cũng méo được lĩnh đội.

Người này liếc mắt qua một người áo đen tu vi luyện khí tầng 12 ra hiện cứa cứa cổ, tức là giết.

Người này cũng giống như là theo phe trung niên này thành ra không có sự cho phép tên Linh Sư dẫn đội cũng tự động đi ra đuổi theo Đan phía trước vừa đi được 4 giây, giết.

Thấy tên áo đen này phóng ra, lại nhìn tên Linh sư kế bên, vị Nhập Linh cảnh dẫn đầu liền khó chịu, nói.

- Ngươi làm cái gì? Mau kêu hắn dừng lại.

Vị Linh Sư kia cũng bực tức lên.

- Con mẹ nó, ngươi ngu vừa thôi. Đây gọi là thà giết lầm còn hơn bỏ sót.

- Vả lại ngươi nhìn kĩ, nghĩ kĩ đi. Có đứa con nít nào 5, 6 tuổi mà cưỡi ngựa được, nếu là người luyện khí có thể còn chấp nhận được đi, nhưng mà thằng khỉ này làm gì có tu vi, ngươi óc bò.

Mới đầu tên Linh Sư dẫn đội này ra vẻ khó chịu, nhưng sau đó hắn liền ngẩn người ra, à đúng ha, làm gì có con nít nào không có tu vi mà có thể cưỡi ngựa, lừa người. Con mẹ nó, thật tức chết ta. - Hắn, hắn chết rồi. Bị tên tiểu tử kia cho một quyền nổ tung.

Hai vị Linh Sư đang nói chuyện với nhau nào có để ý, chỉ nghe lúc này vài tên luyện khí tầng 12 phía sau sợ hãi, run giọng nói với vẻ khó tin.