Chương 9: Tiểu nương tử nổi điên

"Huỵch."

Ngay trước mặt Sầm Khê Nhi, một người một sói lao vào nhau

Nếu tính về lực lượng, yếu hơn rõ ràng là Hứa Lạc. Hứa Lạc bị đánh bay, đà lao tới của con Quỷ Lang lại không hề giảm, lao vọt qua đỉnh đầu Xuân Chi cùng Sầm Khê Nhi.

"Bịch."

Lưng Hứa Lạc đập xuống đất, ngã ra, Quỷ Lang lao thẳng về phía hắn. "Gào." Miệng sói cắn thẳng về phía trước. Hứa Lạc giơ hai tay lên đỡ, răng nhọn cắm vào trên áo.

Lực cắn của Quỷ Lang rất lớn nhưng áo của Hứa Lạc lại cực kỳ cứng cỏi. Cục diện nhất thời rơi vào thế giằng co. Nhưng trong mắt người ngoài thì lại thấy là con sói kia đang cắn xé Hứa Lạc.

"Cũng may lão già còn chưa lột mất y phục của ta." Hứa Lạc cười khổ. Đường đường đại tu sĩ Nguyên Anh, từng nháy mắt giết cả bầy yêu, không ngờ lại có một ngày bị một con dã thú ép tới mức này.

"Hôm nay ta mà không chết, sau này nhất định hành hạ chết ngươi." Hứa Lạc oán hận. Hắn nói không phải là con sói mà là lão đầu kia.

"Không phải yêu mà là ma hóa." Lúc này Hứa Lạc gần con Quỷ Lang trong gang tấc nên có thể đưa ra kết luận.

Người đời thường gom yêu và thú ma hóa cùng một chỗ, lại không biết rằng kỳ thật có chỗ khác nhau.

Cái gọi là yêu thật ra là thiên địa linh vật, một khi hóa hình sẽ gần giống người, có trí tuệ, năng lực học tập còn hơn cả loài người, có được tình cảm, nếu tình cảm nảy mầm, chấp nhất không hề kém người tí nào. Ở một khía cạnh nào đó, bởi có điều kiện bản thân ưu việt hơn, phần lớn yêu đều sinh hoạt cuộc sống cùng quan hệ tình cảm như quý tộc loài người. Đương nhiên cũng có ác yêu ăn thịt người, giống như kiểu ác nhân là người làm ác vậy. Cũng như thế, yêu cũng có người giỏi như nhân kiệt, cũng có lý tưởng cùng dã tâm giống người, trong đó đại đa số là theo yêu đạo, mong ước dùng yêu đạo quân lâm thiên hạ, cho nên mới có phân tranh từ xưa tới nay giữa nhân tộc ở Bắc Nguyên và yêu tộc ở Tuyết vực. Chính vì phân tranh diễn ra quá lâu làm cho cừu hận giữa nhân tộc và yêu tộc càng ngày càng lớn.

Còn về phần thú ma hóa thì lại là phần 'thú' nhiều hơn. Thú ma hóa dù có mạnh mẽ, giảo hoạt ngoan độc tới cỡ nào vẫn không thể so sánh được với sinh linh cao cấp có trí tuệ tình cảm. Phần lớn ma thú đều hung dữ, khát máu, thú tính liều mạng. Đối với người thường mà nói, ma thú đáng sợ hơn yêu rất nhiều. Không thể không nói, sự tồn tại của ma thú cũng làm cho sợ hãi và cừu hận của loài người với yêu tộc lớn hơn rất nhiều.

Ở điều kiện không có chân khí, không có thuật pháp, bảo vật, Hứa Lạc phải dùng một phương thức đánh đấm không quen để chiến đấu. Hắn không ngừng lên gối đánh và bụng sói, để làm chấn thương nội tạng bên trong. Nhìn từ bên ngoài, Quỷ Lang có thể không bị cung tên trạc xiên gây thương tích, nhưng thực tế nó lại là một con sói chưa bị ma hóa hoàn toàn. Mỗi đòn tấn công không phải hoàn toàn vô hại với nó, mà là tổn thương gây ra quá ít thành ra không đáng kể để nhận ra, chính vì thế đám thợ săn mới tưởng rằng đòn tấn công của mình không hiệu quả, mất ý chí chiến đấu. Nếu mà hiện giờ toàn bộ thợ săn đều ra tay, nó cũng chỉ còn nước bỏ chạy.

Bất luận thế nào, trận chiến này giờ đã trở thành Hứa Lạc một chọi một với con Quỷ Lang. Hơn nữa, dưới con mắt của mọi người, tiên sư đang bị Quỷ Lang cắn xé, vùng vẫy giãy chết. Cho nên, trong lúc này, không có tên thợ săn nào dám lên giúp đỡ.

"Tướng công." Một tiếng đau đớn vang lên. . .Một bóng dáng nhỏ xinh chạy về phía chỗ Hứa Lạc đánh nhau với Quỷ Lang.

Sầm Khê Nhi sau một lúc thất thần, lúc này đã tỉnh táo lại, nàng thấy Hứa Lạc bị Quỷ Lang đè lên đất cắn xé, trong lúc nhất thời đau lòng thân thiết át cả sợ hãi, không biết từ chỗ nào, nàng nhặt một thanh trạc xiên lên, liều lĩnh lao tới.

"Không được tới đây." Hứa Lạc nhìn thấy, vội quay đầu hô lên. Hiện giờ hắn vẫn còn đối phó được cục diên, nhưng lại không có khả năng bảo vệ thêm cả Sầm Khê Nhi.

Nhưng Sầm Khê Nhi lại tưởng rằng trượng phu sắp chết không muốn nàng đi mạo hiểm, đau lòng không nỡ làm cho Sầm Khê Nhi như không nghe thấy tiếng hô của Hứa Lạc. Nàng cắn răng liều lĩnh lao tới sau lưng Quỷ Lang, cố gắng cầm trạc xiên đâm.

"Bốp." Đuôi lớn của con sói đập qua, trạc xiên rời tay bay đi kéo theo Sầm Khê Nhi ngã dúi dụi ra sau.

"Súc sinh ngươi dám." Hứa Lạc lo lắng, lại càng giận dữ, ra sức đạp một cái vào bụng con sói làm nó bắn ra sau. Sau đó, hắn lập tức nhảy lên, cắn đầu lưỡi một cái, phun một ngụm máu lên lòng bàn tay phải, tay trái quệt qua quệt lại nhanh chóng, trong khoảng khắc vẽ ra một đạo tiên phù.

Hứa Lạc sợ Quỷ Lang quay sang đánh Sầm Khê Nhi nên không do dự chút nào, sau khoảng khắc vẽ ra tiên phù, cả người hắn đã lao về phía Quỷ Lang.

Quỷ Lang cũng lao về phía hắn.

Một người một sói đâm vào nhau trên không, kẻ bị đánh bay vẫn là Hứa Lạc, nhưng con sói vừa há mồm định cắn thì. . .

"Cấm chế, định thân vô độn."

Phù cấm chế ở tay phải Hứa Lạc được vẽ ra từ chính máu của tu sĩ Nguyên Anh, cho dù hắn không còn tu vi làm cho uy lực giảm đi, nhưng vẫn lập tức có khả năng khống chế con Quỷ Lang khiến nó không thể nhúc nhích, chỉ có thể dùng sức trong cơ thể không ngừng giãy dụa.

"Tướng công."

Bên kia, sau khoảng khắn ngắn ngủi bị choáng váng, Sầm Khê Nhi bò lên từ trên đất, phát hiện Hứa Lạc vẫn bị Cự Lang đè xuống, nàng lại nhất thời vội vàng xả thân lao tới.

Không còn trạc xiên trên tay, Sầm Khê Nhi không tìm được vũ khí gì, trong lúc bối rối, nàng rút một cái trâm cài tóc ra, đâm thẳng về phía đầu con Quỷ Lang.

"Phập." Đầu châm sắc bén cắm xuống, có điều trâm chỉ dài có một đoạn nên không thể cắm sâu vào đầu con sói.

"A. . ."

Tiểu nương tử nổi khùng.

Sầm Khê Nhi gần như phát điên, ngân trâm trong tay không ngừng rút ra rồi lại đâm xuống. . . tới tận lúc có một bàn tay đưa ra nắm lấy cổ tay nàng.

"Được rồi Khê Nhi. . .Nó đã chết rồi." Hứa Lạc đẩy thi thể con Quỷ Lang sang một bên, cầm cổ tay Sầm Khê Nhi, ôn hòa nói.

"Sao. . .tướng công." Rốt cuộc Sầm Khê Nhi từ từ tỉnh táo lại, ngơ ngác nhìn Hứa Lạc.

"Không có việc gì." Hứa Lạc mỉm cười, gật đầu với nàng.

"Tướng công. . .Oa. . ." Sầm Khê Nhi gục đầu vào lòng Hứa Lạc, khóc thành tiếng. "Tướng công. . .Ngươi dọa chết ta à. ngươi dọa chết ta à, ta sợ ngươi chết, không muốn ngươi chết. . ."

"Không có việc gì, không có việc gì, Khê Nhi giết chết nó, Khê Nhi thật là lợi hại." Hứa Lạc ôm lấy Sầm Khê Nhi, ôn nhu an ủi."

"Ta tưởng là. . .Ta tưởng là. . " Sầm Khê Nhi vẫn khóc không thôi.

"Cho nên ngươi lao tới à? Lại còn hai lần liền. . .Ai, ngươi không sợ Quỷ Lang à?"

"Sợ, nhưng mà ta nghĩ đến. . .ta nghĩ đến. . .nếu tướng công mà chết, ta cũng không muốn sống nữa."

Nghe một câu này, Hứa Lạc từng nghĩ giả chết để bỏ trốn phải thầm than nhẹ một tiếng, không tự giác ôm người trong lòng lại.

. . .

Đám người vừa trốn chạy bốn phía được gọi dần trở lại, khi thấy thi thể con Quỷ Lang nằm trên đất, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó hoan hô không dứt.

Sau trận đánh này, Hứa Lạc cùng Sầm Khê Nhi tuy chật vật nhưng không bị thương tích gì, cả hai đều yên tâm.

Thôn dân thấy mấy vị lão nhân vẫn ổn, hai tên thợ săn bị Quỷ Lang đánh bay lúc trước cũng chỉ bị thương nhẹ. Nói chung là tất cả đều vui vẻ.

Tới tận lúc được thôn dân vây kín xung quanh cảm ơn, Sầm Khê Nhi mới thôi nghẹn ngào, đầy ngượng ngùng chui ra khỏi lòng Hứa Lạc. Hai người phải rất vất vả mới cản được mấy vị lão nhân cùng con cái họ hành đại lễ cảm tạ.

Theo truyền thống của thôn, vây săn không thành, con Quỷ Lang được tính riêng cho mình Hứa Lạc, nên có người tới hỏi hắn xử lý thế nào.

Hứa Lạc chỉ lấy một thứ trên thi thể con sói, rồi sau đó nhờ thôn dân đem củi tới thiêu hủy.

Lúc đầu có thôn dân tiếc của đề nghị hắn lột da sói về làm thảm, nhưng Sầm Khê Nhi tỏ vẻ thà chết cũng không chịu ngủ trên thảm da sói nên hắn đành phải thôi.

Trên đường xuống núi về thôn, nếu Hứa Lạc cừ một mực từ chối, thiếu tí nữa đã được đội đầu về thôn rồi.

Bởi vì có người chạy về trước báo tin nên khi đám người Hứa Lạc tới cửa thôn, toàn bộ già trả trong thôn đều đi ra đón chào. Tướng công của Sầm Khê Nhi hai năm không thấy đâu, ngắn ngủi nửa ngày thành anh hùng thôn nhà mẹ đẻ. . .

"Cha, mẹ, các ngươi thấy không? Khê Nhi dẫn tướng công về rồi này. Các ngươi có thể yên tâm, tướng công tốt, cũng có bản lĩnh, con gái sau này sẽ sống rất tốt."

Sầm Khê Nhi yên lặng đi ra khỏi đoàn ngươi, cúi đầu vái về phía phần mộ cha mẹ trên sườn núi xa xa.

Sau khi ăn cơm nhà Xuân Chi, do có từng đoàn thôn dân mang không ít đồ tới cảm tạ nên cũng không phải mượn gạo, mỳ nữa.

Rồi sau đó, Sầm Khê Nhi bị các mẹ kéo đi nói chuyện, mà phụ nữ một khi ngồi nói chuyện là không biết bao giờ mới hết, huống chi chủ đề hôm nay lại quả thật lớn. Cuối cùng phải tới tận giờ Thân, hai người giữa thiên ân vạn tạ của thôn dân mới đứng dậy trở về.