Chương 8: Ma hóa Quỷ Lang

Xuân Chi cô nương một hơi cảm thán xong, đột nhiên một vị lão tẩu vội vội vàng vàng chạy từ trên sườn núi xuống, vừa chạy vừa hô: "Không tốt, không tốt. . .bị vây, sói. . ."

Cuối cùng sau một bước lảo đảo, lão ngã cả người lăn từ trên triền núi xuống.

Lập tức có một đám người xúm lại.

"Cha, đừng có vội, thở bình thường rồi nói, rốt cuộc có chuyện gì thế?" Một người trung niên ôm lấy lão nhân, lo lắng nói.

"Bị bủa vây, đàn sói, cha Xuân Chi cha Trụ Tử, mấy người bọn họ đều bị bủa vây, mau, gọi người." Lão nhân thở hổn hển, khó khăn nói.

"Cha ta?" Xuân Chi đặt mông lên đất.

Sầm Khê Nhi vội vàng ngồi xuống an ủi: "Đừng sợ, cha ngươi vốn kỹ năng tốt, hơn nữa người trong thôn tới bây giờ, không có chuyện gì, không có chuyện gì, ngươi chớ hoảng sợ."

"Keng keng keng keng keng. . ."

Có người lấy ra một cặp chiêng, vội vàng đánh lên, hiển nhiên việc như thế này cũng không phải lần đầu xảy ra, trong thôn cũng có phương pháp giải quyết việc cấp bách.

Tiếng chiêng truyền đi một hồi, đám thợ săn lập tức mang chó săn cùng công cụ săn thú tới tụ tập.

"Cha chỉ đường. Già trẻ, lớn bé, lên nào." Trung niên hán tử cõng lão nhân trên đất lên, hô to một tiếng, chạy lên núi theo hướng lão nhân chỉ.

"Khê Nhi ở lại cùng với Xuân Chi." Hứa Lạc có chút tò mò nên đi theo đám người lên núi.

"Ta đi cùng với ngươi."

"Ta cũng phải đi, cha ta ở trên đó. Hai ca ca của ta đều không ở nhà, Xuân Sinh còn nhỏ, ta nhất định phải đi."

Sầm Khê Nhi cùng Xuân Chi đều đuổi theo.

Dọc theo đường đi, nghe lão nhân giải thích, mọi người mới hiểu ra đầu đuôi. Tính cả lão nhân vào thì có tám vĩ tuổi cao, tuy rằng có kỹ năng săn bắn lâu năm, nhưng bởi vì lớn tuổi nên đám con cháu không cho vào núi săn thú nữa, vốn là ở nhà hưởng yên tĩnh hạnh phúc. Nhưng gần đây thấy tình hình trong thôn, mấy lão già lại không đành, hẹn nhau cùng vào núi xem ra sao, nghĩ là với kinh nghiệm của mình, lại dùng cái mạng già đi giải quyết việc trước mắt.

Sáng sớm, đám lão nhân vào trong núi, trên đường cũng tiện bắt vài con mồi, có mấy lão già nói chuyện như hồi thanh niên nên họ cũng tự tin lên nhiều, càng đi càng vào sâu, cuối cùng bị một đàn cỡ hơn hai chục con sói bao vây, cũng may mấy vị lão nhân kinh nghiệm phong phú, cuối cùng mở ra một đường cho một lão nhân trốn về báo tin, còn lại bảy vị dựa lưng vào núi tạm thời giữ tính mạng.

"Tới nơi rồi, ngay ở phía trước." Lão nhân nói.

"Dắt chó tốt, chia một ít người ra, chuẩn bị lên." Trung niên hán tử buông người cha xuống, chỉ huy.

"Chỗ đó có Quỷ Lang." Lão nhân đột nhiên nói nhỏ một câu.

"Cái gì?" Cả đám người nhất thời kinh hoảng, có người bắt đầu run rẩy lui ra sau.

"Chỗ đó có Quỷ Lang." Lão nhân nói lại một lần nữa.

"Sao không nói sớm?" Có người tức giận nói.

"Nói trước cho bọn ngươi, liệu bọn ngươi có đến không? Còn nữa, không diệt con súc sinh kia, tưởng rằng có thể sống yên sao?" Lão nhân cũng tức giận đáp lại. Hứa Lạc giờ mới hiểu, có lẽ cơ bản đám lão nhân kia lúc đầu chính là đi thẳng tới chỗ Quỷ Lang.

"Có Quỷ Lang thì cứu thế nào được."

"Đúng vậy, súc sinh kia đã sớm thành tinh, chúng ta làm sao giải quyết được."

Trong đám người, người không có trưởng bối bị vây ở trên kia chiếm đa số, nên có rất nhiều người dần rút lui ra sau.

"Tiên sư, tiên phù của ngươi có thể trấn được Quỷ Lang không?" Lúc mọi người đang do dự, có người hỏi. Người đặt ra câu hỏi lại chính là Xuân Sinh đệ đệ của Xuân Chi.

"Đúng, đúng, tiên phù." Lúc này có không ít người vẫn còn cầm một tấm phù mà Hứa Lạc vừa cho, vừa nghe nhắc tới là lúi húi móc ra.

"Nếu là sói thường thì cái phù này đủ để đuổi cho bọn chúng trốn chạy." Hứa Lạc nói. "Nhưng Quỷ Lang mà các ngươi nói thì ta lại chưa gặp bao giờ, không biết nó khác thường ở chỗ nào, cho nên không dám kết luận."

Sau đó, có người bắt đầu kể về con Quỷ Lang làm mọi người hoảng sợ kia cho Hứa Lạc. Theo miêu tả của hắn, bọn Quỷ Lang cũng mới xuất hiện ở nửa tháng trước gần thôn, thân hình lớn gấp hai lần sói trưởng thành, lực lượng tốc độ cũng hơn hẳn sói hoang. Ngay lần đầu xuất hiện bọn chúng đã cướp đi hai mạng người, về sau trong thôn tổ chức qua vây bắt thì phát hiện ra thân thể Quỷ Lang cực kỳ rắn chắc, cung tên trạc săn đủ kiểu không thể gây tổn thương cho nó. Cuối cùng sau khi chết mất mười con chó săn, bị thương nhiều người, lại thêm một người bỏ mạng, mới có thể trốn về.

Cho dù nghe kể vậy, Hứa Lạc vẫn không thể nào phán đoán chuẩn xác, yêu và thú khác nhau ở chỗ linh trí. Nếu nó chỉ là một con dã thú cường tráng bất bình thường thì Hứa Lạc vẫn còn tự tin, nhưng nếu mà vượt qua ranh giới kia, thành yêu, hiện giờ Hứa Lạc cũng đành bất lực.

"Nơi này cách chỗ đó có một đoạn, ta đi lên xem thử xem, phải tận mắt nhìn được con Quỷ Lang kia thì ta mới có thể phán đoán." Hứa Lạc nói.

Một câu nói ra làm không ít người ở bên lùi ra sau, bọn họ ai cũng đều ngại phải gặp con Quỷ Lang kia.

"Ta đi cùng với ngươi, ta từng thấy con súc sinh đó, có thể giúp ngươi nhận ra." Trung niên hán tử, con trai của lão nhân lúc trước chạy về báo tin, người rất có lực kêu gọi đứng ra nói.

"Ta cũng đi."

"Ta cũng đi."

Lại có vài người lập tức đứng ra, phần lớn là người trong nhà có trưởng bối đang bị vây, Xuân Sinh cũng ở trong đó, Xuân Chi vốn cũng đứng ra nhưng bị trung niên hán tử kia nghiêm khắc mắng cho vài câu, rốt cuộc phải lùi lại.

"Tướng công, ngươi cẩn thận chút." Sầm Khê Nhi trong mắt đầy lo lắng, kéo ống tay áo Hứa Lạc, nói nhỏ.

"Yên tâm, ta chỉ có tới nhìn thôi mà." Hứa Lạc đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay nàng, ôn nhu nói.

Mười mấy người vẫn dùng cách đi săn thông thường, dùng thảo dịch để che đi mùi cơ thể. Đám người cẩn thận đi về phía trước mấy chuc thước, tới một cái gò đất thì nấp đằng sau quan sát tình huống.

Hiện giờ đám bọn họ đã cách bầy sói không bao xa, có thể thấy rõ trên vách núi có khoảng gần hai mươi con sói đang quanh quẩn, thỉnh thoảng lại nhảy lao lên trước, tru lên.

Ở trước bầy sói mấy mét, có bảy vị lão nhân đang víu vào bụi cây mọc trên đá giữa không trung, cố gắng kiên trì.

Có điều, Hứa Lạc lại không hề thấy con Quỷ Lang mà mọi ngươi miêu tả đâu.

"Sợ là mấy vị lão nhân kia không gắng được bao lâu nữa." Hán tử trung niên nói nhỏ với Hứa Lạc.

"Ừ." Hứa Lạc đáp khẽ lại. "Đáng tiếc không nhìn thấy con Quỷ Lang kia đâu."

"Súc sinh kia rất giảo hoạt, ngươi không thể coi nó là dã thú thường được. Ta nghĩ hẳn là nó đang núp trong tối hoặc là tìm đường lên vách đá. Tình thế hiện giờ, phải cử người cầm tiên phù tới lên nhử trước là không lo bị đàn sói làm tổn thương, sau đấy có thể dẫn dụ con Quỷ Lang kia đi ra, nó phải đi ra thì chúng ta mới nghĩ cách giải quyết được."

"Ta đi." Xuân Sinh lo lắng cho cha, vội la lên.

"Không tới lượt đứa trẻ con như ngươi." Hán tử trung niên đè Xuân Sinh xuống, nói tiếp. "Ở đây, kiểu gì ta cũng là người tốt nhất đi lên."

"Để ta đi đi, có thể cứu mấy vị lão nhân hay không thì ta không biết, nhưng giữ mạng thì không vấn đề." Hứa Lạc cũng không có tình cảm tới mức đi xả thân cứu người. Nói thật ra, người tu hành tình cảm vốn đạm bạc, không mấy khi làm mấy việc liều mạng cho người thường, tới cả người ở Hoán Nguyệt tông được vạn dân kính phục cũng sẽ không đi làm.

Nhưng Hứa Lạc có lo nghĩ của riêng mình. Thứ nhất, hắn có thể nhìn ra được người nhà Xuân Chi dù không phải thân thiết với Sầm Khê Nhi, nhưng hai năm qua cũng là người giúp đỡ nàng nhiều nhất, mối ân tình này, hắn phải trả. Thứ hai, Hứa Lạc tuy chưa nhìn thấy con Quỷ Lang kia, nhưng trong lòng cũng tính ra khả năng nó thành yêu là rất nhỏ, nếu nó là yêu rồi, nửa tháng vừa qua làm việc không có nhỏ cỡ này đâu. Bởi vậy, Hứa Lạc cũng có vài phần nắm chắc.

"Tiên sư có chắc chắn không?" Hán tử trung niên hỏi.

"Có." Hứa Lạc gật đầu.

Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên từ đám người bỏ về phía sau truyền tới một tiếng thét kinh hãi, ngay sau đó là dồn dập tiếng thét kinh hoàng sợ hãi vang lên theo.

Quỷ Lang, nó ở ngay gần, chặn đường lên núi, không cho mọi người rút về.

Giống như một cái bẫy được thiết kế tỉ mỉ. Quỷ Lang đột nhiên hiện ra phía sau mọi người, mà theo tiếng tru của nó, đàn sói phía trước cũng bỏ qua đám lão nhân trên vách đá. Hóa ra, mấy lão nhân kia chỉ là mồi, mục tiêu của Quỷ Lang là toàn bộ người lên theo.

"Chẳng lẽ nó thật sự đã thành yêu?" Hứa Lạc kinh hãi, con Quỷ Lang này đã lớn quá mức suy tính của hắn rồi.

"Súc sinh giảo hoạt." Hán tử trung niên tức giận quát một tiếng, đứng lên xoay người lao về phía đám người đằng sau.

Hứa Lạc bật ra, nói từng chữ với đám người. "Các ngươi ngăn đàn sói phía sau lại trước." Vừa nói người hắn vừa lao về phía đám người phía sau.

"Gừ." Con Quỷ Lang gầm lên một tiếng, thân hình lao về phía đám người, qua tầm hai mươi mét đã có hai thợ săn có gan lao lên bị nó đánh bay, trên người thợ săn kia đều có mang theo tiên phù, nên có thể dễ dàng nhận ra tiên phù vô dụng với con Quỷ Lang.

Mất đi chỗ dựa cuối cùng, đám người chạy toán loạn bốn phía.

Chỉ có Sầm Khê Nhi và Xuân Chi là hai cô nương đứng sững sờ tại chỗ.

Về cơ bản, ngoại trừ hai nàng ra thì toàn là thợ săn cả, cho dù có hoảng sợ cũng thành cục gạch, nhưng hai tiểu cô nương lại chưa gặp trường hợp thế này bao giờ, nhất thời luống cuống ngây dại.

Khoảng khắc đó, con sói to lao tới, một mắt đỏ, một mắt xanh tối, mồm to như cái chậu máu lởm chởm răng nanh như lưỡi cưa. Hứa Lạc hơi có chút đau lòng, giống như thể có một món đồ gì đó mình rất quý sắp bị đập đi. Hắn chạy như điên, một bước ấn xuống đất, cả người bật lên.