"Nhìn thấy chưa?" Xuân Chi thấy Sầm Khê Nhi không trả lời, lại hỏi một câu.
"Thấy. . .Có thấy." Sầm Khê Nhi không hiểu thế nào mà tướng công tú tài nhà mình trong chốc lát không thấy đâu đã biến thành tiểu tiên sư rồi.
"Thế nào? Ngươi thấy ta nhìn chuẩn không, ta nói với ngươi rồi mà. . ." Xuân Chi nói được một nửa đã thấy người bên cạnh nhìn vào nàng, nên lại phải ghé vào tai Sầm Khê Nhi nói tiếp.
Sầm Khê Nhi cắt lời nói: "Nhưng mà, Xuân Chi, ta vừa định nói với ngươi là tướng công nhà ta đã về rồi."
Xuân Chi nắm chặt tay Sầm Khê Nhi. "A, vậy thì tốt quá, để ngươi chờ lâu như thế. Đi lâu thế chắc là đã có người tình bên ngoài rồi hả?"
"Không. . .không có. . ." Sầm Khê Nhi có chút nói không ra lời. "Cơ mà, lúc ta thành thân, ngươi không nhìn mặt tướng công ta à?"
Xuân Chi tùy tiện trả lời: "Có nhìn thấy, nhưng mà không rõ, áo choàng lớn khoác trên người, mũ chụp trên đầu, lại không nói chuyện thì sao thấy rõ được. Thế nào, có thấy tiểu tiên sư khôi ngô không?"
"Không tệ chút nào." Giữa ngày rét mướt mà Sầm Khê Nhi vẫn toát mồ hôi hột.
"Ai da, ta sốt ruột lắm rồi. Ngươi đừng có kể chuyện nữa, trước tiên nghĩ cách hỏi giúp ta đi." Xuân Chi thúc giục.
"Không cần hỏi đâu, hắn. . .đã thành thân." Sầm Khê Nhi nói khẽ.
"A, ngươi làm sao biết được?" Xuân Chi cả kinh nói.
"Bởi vì. . .Bởi vì hắn chính là tướng công nhà ta." Sâm Khê Nhi nói nhỏ hơn nữa.
". . ."
"Xuân Chi."
". . ."
"Xuân Chi." Sầm Khê Chi áy nát quơ quơ tay trước mặt Xuân Chi.
Xuân Chi thở dài một hơi. "Ài, bỏ qua đi, không có việc gì đâu. . .Ngươi nói xem, mệnh ta thật khổ a, không phải, mà là cả nhà ta đều mệnh khổ. Hai vị ca ca ta đều thích ngươi, ngươi lại chẳng để ý. Ta vất vả lắm mới vừa ý một người, lại là người nhà ngươi. À còn việc lúc nãy ta nói với ngươi, ngươi cũng đừng có kể cho ai đấy."
"Xuân Chi, ngươi yên tâm, ta sẽ không nói đâu." Sầm Khê Nhi vội vàng an ủi nàng.
"Ai. . .Khê Nhi. . ."
"Sao?"
"Ngươi có nguyện ý cho tướng công nhà ngươi lấy thiếp không?"
". . ."
. . .
"Tướng công." Sầm Khê Nhi đứng trong đám người, kêu lên một tiếng giòn tan.
"A, Khê. . .nương tử, sao ngươi tới rồi à, mau tới đây." Hứa Lạc lớn tiếng gọi "Khê Nhi" được một nửa lại đổi thành nương tử. Đây là lần đầu tiên hắn gọi Sầm Khê Nhi là nương tử, lại còn là ở trước mặt hơn trăm người.
Bởi vì đây là thôn nhà mẹ đẻ Sầm Khê Nhi, là nơi mà Sầm Khê Nhi được bao bọc cùng bị uất ức. Ai cũng biết Sầm Khê Nhi gả cho một người biệt tăm biệt tích tới hai năm.
Cho nên Hứa Lạc muốn dùng hai chữ 'nương tử' hô thật to để ai cũng nghe thấy rõ ràng.
"Sao." Sầm Khê Nhi nghe thấy tiếng 'nương tử', tim loạn lên, trên mặt ửng hồn, chân cũng luống cuống, chen giữa đám người đi tới chỗ Hứa Lạc.
Đám người tự đống tránh ra một lối đi. Hóa ra đây là tướng công Sầm Khê Nhi. Thật đúng là. . trai tài gái sắc a. Đây là điều mà mấy người từng tới nhà Sầm Khê Nhi gạ hỏi bị cự tuyệt không thể không thừa nhận.
"Khê Nhi, hóa ra tiểu tiên sư đó là tướng công nhà ngươi à? Ta lại mắt mờ không nhận ra."
"Đúng vậy, bá bá Lý gia, tướng công nhà ta cũng vừa mới trở về thôi."
"Tốt, tốt, Khê Nhi gả cho người tốt, bộ dáng tốt, bản sự cũng tốt, mà ta nhớ là tú tài nhỉ?"
"Đúng vậy, bá bá Lý gia quá khen rồi."
"Khê Nhi, khá thật, gả cho tướng công tốt thế, đừng nói hai năm, mười năm cũng đáng. Thím cũng mừng thay cho ngươi" Có bà cô đứng ngoài hô lên. Hiện giờ, Sầm Khê Nhi không cha không mẹ, ca ca lại là kẻ phá hoại, kỳ thật trong thôn có không ít người quý mến nàng.
"Cảm ơn thím." Sầm Khê Nhi đỏ mặt, cười đáp lời, thầm nghĩ. "Đúng vậy, đáng giá."
Sầm Khê Nhi vừa đi vừa đáp lời các vị trưởng bối, nghe người xung quanh sôi nổi khích lệ tướng công, nghe mọi người đều nói Sầm Khê Nhi may mắn chịu khổ cũng đáng giá. . .
Nàng rất vui vẻ, rốt cuộc không phải rẽ mây là thế mặt trời sao? Sầm Khê Nhi vui tới muốn khóc.
Ngón tay Hứa Lạc ấn nhẹ lên gần hốc mắt Sầm Khê Nhi, lắc lắc đầu, ý bảo: "Không được khóc nha."
Sầm Khê Nhi hiểu, hàm răng cắn nhẹ, chóp mũi nhíu lại, cẩn thận túm vạt áo trượng phụ. "Tướng công. . ."
"Lão bá dạy cho." Hứa Lạc sợ nàng nghi hoặc nên nói trước với nàng, sau lại nói. "Ngồi đi."
Trước mặt hơn trăm người, Sầm Khê Nhi bị Hứa Lạc kéo xuống ngồi hai người trên chiếc ghế dài. Tướng công thật là. . . Mặt Sầm Khê Nhi nóng lên tới sắp phát bỏng.
"Thu đi." Hứa Lạc thò một tay xuống dưới bàn, đưa một túi vải nhỏ vào lòng Sầm Khê Nhi. Đây là túi tiền vải mà người ta đưa cho hắn mỗi lần thỉnh, giờ cũng đã nặng trịch. Hứa Lạc có chút đắc ý khoe khoang nói với Sầm Khê Nhi: "Chỗ tiền này là do tướng công nhà ngươi kiếm được đấy."
"Ấy, nặng thật. . .tướng công lợi hại thật." Sầm Khê Nhi không tiện nói ra, chỉ dám nói khẽ.
"Hả?"
"Khê Nhi nói tướng công thật là lợi hại." Sầm Khê Nhi bám vào bên tai Hứa Lạc nói.
"Hả." Đây là. . .được khen à. Hứa Lạc đột nhiên như mở cờ trong bụng, cảm giác thỏa mãn, đầu óc như lên mây.
Hắn là Không Minh tông Hứa Lạc, vốn là thiên kiêu đệ nhất Thiên Nam. Hắn từng kinh tài tuyệt diễm khiếp sợ thiên hạ, từ nhỏ đã được vinh quanh vây quanh, được vô số người hâm mộ, được vô số lời khen. Có điều. . .mọi thứ mà hắn có được kia, lại không bằng một câu nói nhẹ nhàng 'tướng công thật lợi hại.' của cô gái trước mặt.
Hứa Lạc rất vui vẻ, còn có chút tự đắc. Hắn chưa bao giờ cảm nhận được loại cảm giác này, kể cả lúc đột phá Nguyên Anh, hắn cũng chỉ có mỗi một suy nghĩ: Phải Hóa Thần, bế quan thôi.
"Còn nữa này." Hứa Lạc vừa mới nhận tiền tới tay. Nam nhân luôn muốn khoe khoang trước mặt nữ nhân mà hắn yêu. Khờ dại? Đó không phải là vì tình yêu sao?
"Ôi, nhiều thật đấy."
"Hì."
Hai người nói chuyện đều là thủ thỉ bên tai nhau, người bên ngoài lại tưởng là hai vợ chồng nói chuyện tâm tình nên cũng không tiện tới gần. Có điều dù Hứa Lạc mặt tươi cười vui vẻ, nhưng bút trong tay lại không hề dừng lại, chỉ sau chốc lát, đại hội tranh phù cũng đã gần kết thúc.
"Khê Nhi, tới nhà ta ăn cơm trưa đi." Xuân Chi tìm chuyện đi tới.
Sầm Khê Nhi kéo vạt áo Hứa Lạc, có chút xấu hổ nhìn Xuân Chi thô lỗ trước mặt, nói: "Tướng công, ta giới thiệu với ngươi, đây là Xuân Chi mà ta thường nhắc tới."
Hứa Lạc vừa nghe hết câu, vôi khom lưng hành lễ. "Hóa ra ngươi chính là Xuân Chi cô nương. Hai năm qua, Khê Nhi nhà ta đều là nhờ ngươi giúp đỡ." Hứa Lạc thật sự rất cảm kích với nàng.
"A, không có gì đâu." Xuân Chi cô nương hiển nhiên có chút hụt hẫng, nàng nói. "Muội phu, ngươi có huynh đệ không?" Nàng lớn hơn Khê Nhi mười ngày, tính ra thì đúng là tỷ tỷ.
Hứa Lạc hơi khó hiểu nhìn Sầm Khê Nhi, nói: "Không có."
"Huynh đệ thân thiết cũng không có sao?"
"Không có." Hứa Lạc định nói thật ra có không ít sư huynh đệ, nhưng cô nương trong thế tục gả cho tu tiên nào có dễ dàng? Sầm Khê Nhi chính là ví dụ rõ nhất
"Ai. . ."