Hứa Lạc vác mớ đồ trên lưng, trong tay vuốt vuốt cây ngân trâm mà lúc trước Sầm Khê Nhi dùng để giết Quỷ Lang, đáng tiếc hắn không còn tu vi nên không thể nhìn ra cái gì, đành phải hỏi Sầm Khê Nhi: "Khê Nhi, ngươi lấy cái ngân trâm này từ đâu thế?"
"Tướng công không biết sao? Lúc Phó gia gia cho ta có nói đó là bảo vật truyền đời nhà tướng công, dặn ta phải giữ gìn thật tốt. Trong ngày thường ta cũng không dám cài, chỉ cất nó cẩn thận, hôm nay đi cùng tướng công nên mới cài vào."
"Ta chỉ nghe nói qua chứ chưa bao giờ thấy." Hứa Lạc lấp liếm.
Nếu ngân trâm này tới từ Phó Sơn, hơn nữa lại còn dặn dò Sầm Khê Nhi phải bảo quản cẩn thận thì cũng không khó đoán. Tuy Hứa Lạc không đoán ra uy lực của nó cỡ nào, nhưng chắc cũng không hề kém.
"Lão nhân cho Khê Nhi thứ này, ít nhiều cũng biểu đạt ý xin lỗi, nhưng cũng có thể còn thứ khác giấu đi. . .Vật ấy rất có thể là pháp bảo bảo vệ." Hứa Lạc nghĩ
"Tướng công, cây trâm này rất quý đúng không? . .Người trong thôn nói không làm cách nào gây thương tổn cho con Quỷ Lang, nhưng cây trâm này lại đâm vào được. Lúc trước có người nói là vì ta đâm trúng mệnh môn của nó, ta ngẫm lại thấy không phải vì ta đâm rất nhiều lần, không phải nhát nào cũng đâm vào một chỗ. Mà sói cứng nhất là vùng đầu. Cha từng nói, sói đầu đồng xương sắt." Sầm Khê Nhi đột nhiên nói.
Hứa Lạc không ngờ nàng thông minh vậy, đành phải nửa thật nửa giả nói cho qua: "Cây trâm có chỗ nào đặc biệt cũng không rõ, nhưng nếu mà vật mà tổ tiên ta truyền đời xuống, có lẽ có thể có chỗ bất phàm."
"A. . .Cái này. . .Hay là tướng công bảo quản nó thay ta được không?" Sầm Khê Nhi vội hỏi.
"Nếu là đã truyền cho ngươi rồi, nào có gì là của ta nữa, ta còn đang định bảo ngươi phải cài nó lên đầu hàng ngày, chí ít cũng có thể dùng để tự vệ." Hứa Lạc cười nói. "Ngươi quay mặt sang chỗ khác."
"Sao?" Sầm Khê Nhi hơi khó hiểu, nhưng vẫn nghe lời quay người lại. . .Nam nhân từ phía sau nhích lại gần, vén tóc sau đầu nàng lên.
Hơi thở hà lên cổ một vùng nóng rực, Sầm Khê Nhi cúi đầu không nói, sau tai lại đỏ hồng lên.
"Việc này khó thật." Hứa Lạc túm một đám tóc của Sầm Khê Nhi lên, nghĩ tới nửa ngày vẫn không làm sao cài vào nổi, đành phải đầu hàng.
"Hi, việc của con gái, tướng công mà biết được thì đúng là ta phải phát sợ." Sầm Khê Nhi đưa hai tay ra sau cổ, cổ tay uốn một cái đã búi được một túm tóc.
"Hả?. . .vì sao lại sợ?" Hứa Lạc vừa cẩn thân gài trâm lên búi tóc của Sầm Khê Nhi vừa hỏi.
"Hì, ta nói cho tướng công biết một việc, nhưng tướng công đừng nói với người khác nhé."
Lúc trước, Sầm Khê Nhi có nói với Xuân Chi. "Ta sẽ không nói đâu." Kết quả là mới có nửa ngày, nàng đã đem việc xấu hổ của Xuân Chi ra kể không sai một chữ cho Hứa Lạc. Quả nhiên, nữ nhân được nam nhân âu yếm là quên hết tất cả sự đời.
"Cuối cùng, nàng hỏi ta có đồng ý cho tướng công cưới thiếp không?" Hai mắt Sầm Khê Nhi như vầng trăng khuyết, bỡn cợt..
Hứa Lạc gần như phát hãi, thầm nhớ lại cá tính dũng mãnh. hình bóng cường tráng của Xuân Chi trong đầu một lần, kích động nói: "Khê Nhi, ngươi thật sự muốn ta. . ."
"Người ta nào có ý nghĩ thế đâu, nhưng là. . .nàng cũng nhắc nhở ta, hỏi tướng công, hai năm tướng công du lịch bên ngoài, nếu là. . .nếu là có cô gái nào vừa ý rồi, muốn mang về nhà thì Khê Nhi cũng đồng ý. Chỉ cần, chỉ cần tướng công không bỏ quên Khê Nhi là được."
Lời nói đầy hào phóng, lại phù hợp với giáo dục tam tòng tứ đức trong thế tục. Phải biết, quy củ phụ đức trong thế tục, 'ghen tị' chính là một trong 'thất xuất'. Tuy Sầm Khê Nhi xuất thân nhà nông, nhưng vẫn được dạy dỗ phụ đức rõ ràng. Khi trước nàng đã từng phạm vào 'thất xuất' một lần, giờ lời nói càng phải cẩn thận hơi.
Nhưng mà, sau khi nói xong câu kia, cô vợ nhỏ lại nhìn với ánh mắt đầy trông mong về phía tướng công, ít nhiều có vài phần mong đợi cùng ai oán.
Chỉ tiếc là Hứa Lạc lánh đời tu hành lâu ngày, thiếu từng trải, không để ý biểu lộ nhỏ như vậy. Hơn nữa, người tu tiên năm tháng dài lâu, hai người tu sĩ kết thành đạo lữ, ngoại trừ tình cảm ra còn rất nhiều thứ khác, phần lớn đều chưa chắc bên nhau cả đời như kiểu đầu bạc răng long, sống chết có nhau, ba đời đi theo. Trong thế giới tu tiên cả đời mong ước phi thăng, thậm chí trường sinh, rất nhiều đạo lý đều bị gạt ra ngoài.
Cho nên, Hứa Lạc cũng không có nhiều câu nệ hình thức.
Hắn chỉ thầm nghĩ, ở bên cạnh Sầm Khê Nhi bao lâu còn chưa biết thì tính toán cái gì thêm nữa. Thế nên hắn nói là vẫn chưa gặp cô gái nào ưng ý cả, nhưng cũng không có hứa hẹn sống bên nhau thế này thế kia.
Nhưng nhìn vẻ mặt ngập ngừng của Hứa Lạc, Sầm Khê Nhi lại có chút nghi ngờ.
Đoạn đường sau, hai người có suy nghĩ riêng nên có chút im lặng tới tận lúc Sầm Khê Nhi thấy bên đường có hai cây sam bị tuyết vùi.
"Kể mà mang dao chặt củi thì hay." Sầm Khê Nhi đi vòng quanh hai cây sam, chần chờ nửa ngày, vẻ mặt tiếc rẻ, miệng thì thào.
"Khê Nhi định chặt củi à?" Hứa Lạc nghi hoặc.
"Tướng công không biết đấy thôi. Chỗ chúng ta thời tiết rét lạnh, sưởi ấm, nấu cơm đều cần củi, nhưng phần lớn núi rừng lại bị quan phủ cấm lên nên không dễ mà kiếm củi đâu. Như chỗ này, ngày thường cũng không được phép chặt cây, chỉ có cây bị tuyết vùi thế này mới được vác về thôi." Vừa nói chuyện, Sầm Khê Nhi vừa đứng lên cái cây khô, hai tay dùng sức bẻ một cành cây cỡ cổ tay.
Không ngờ tới cả chặt củi cũng khó khăn thế. Bảo sao đêm qua trời đông giá rét tuyết rơi như thế mà lúc ta tới không thấy nàng đốt củi sưởi ấm. Trời lạnh như thế mà nàng một mình chịu rét. Có lẽ, sau này thỉnh thoảng hôm nào tuyết rơi dày cũng phải đi kiếm ít củi về.
Nghĩ tới giữa ngày tuyết rơi đầy trời, tiểu cô nương này bước dài bước ngắn vào rừng lặn lội. . . Chẳng trách nàng thấy hai cây sam như thấy bảo bối. Hứa Lạc nghĩ có chút đau lòng, thêm ít nhiều tự trách.
"Khê Nhi, không cần phải bẻ, ngươi tránh ra chút, để ta." Hứa Lạc kéo tay áo, dắt Sầm Khê Nhi sang một bên.
"A, không được, tướng công vốn là tú tài, làm mấy việc này sẽ bị người ta cười." Sầm Khê Nhi từ chối.
"Lại là tú tài, tú tài cái quái gì." Hứa Lạc cực kỳ buồn rầu với cái thân phận mà lão đạo Phó Sơn bố trí cho hắn khi trước, đành phải nói: "Làm nam nhân còn không xứng thì làm tú tài cái nỗi gì? Khê Nhi, ngươi mà cản ta nữa ta sẽ coi là ngươi đang cười ta vô dụng."
"Không phải, không phải." Sầm Khê Nhi thấy hắn nói cứng, vội vàng lùi ra sau.
Hứa Lạc ngồi xổm xuống, kẹp một đầu thân cây sam vào nách, hừ một tiếng đẩy sang, không nhẹ cũng không nặng. Dù sao thân thể hắn cũng từng được linh khí nuôi dưỡng nhiều năm, sức khỏe đúng là không thua kém người bình thường.
"A. . .Tướng công, nặng lắm, đừng để bị thương." Sầm Khê Nhi vốn tưởng hắn chỉ định bẻ vài cành cây, không ngờ là định vác cả cây đem về, nhất thời líu cả lưỡi, vội vội vàng vàng.
"Thế này có nhằm nhò gì." Đại tu sĩ Nguyên Anh lại biến thành một nam nhân thích khoe. Khi trước, hắn phất tay là có thể san phẳng cả núi rừng, nhưng lại chẳng bao giờ làm việc nhàm chán đấy bao giờ, bởi vì khi đó, hắn không có một người đứng bên cạnh nhìn mình.
Hứa Lạc có ý khoe khoang, xoay người lại, kẹp một gốc sam khác ở dưới sườn, cứ thế kéo hai cây sam bước đi.
". . ." Sầm Khê Nhi há to miệng nói không ra lời, sau một lúc lâu nàng mới vội vàng đuổi theo hô: "Trời ạ, sao tướng công khỏe thế. . .Không nặng quá chứ?"
"Không hề nặng tí nào, ngươi xem ta có vẻ là cố hết sức không?" Hứa Lạc lại coi câu hỏi lo lắng của Sầm Khê Nhi là lời động viên.
Ấy, lại được khen này. Hứa Lạc đắc ý, bước chân lại càng thêm mạnh mẽ, kết quả là dẫm nát một khối băng tan ngã oạch một cái y như Sầm Khê Nhi buổi sáng.
Hắn vác theo hai cây sam nên ngã lần này nặng hơn Sầm Khê Nhi, không bị thương nhưng đau thì khỏi phải nói. Cơ mà khóc, dù gì cũng đã dơ tới nửa cái mặt rồi, chẳng lẽ lại không giữ lại nốt nửa còn lại sao?
"Tướng công. . ."
"Không có việc gì, không có việc gì. . ." Sầm Khê Nhi lo lắng định hỏi nhưng chưa hỏi thì Hứa Lạc đã nhanh chóng đứng lên, vừa bối rối phủi bẩn phía sau, vừa cướp lời nói: "Để ta tự làm, để ta tự làm. . ."
"A. . .được. . ." Sầm Khê Nhi nghĩ tới cái vỗ buổi sáng, sắc mặt đỏ bừng nói: "Ai, ai thèm giúp ngươi."
Ngày đầu tiên của thiên kiêu đứng đầu Thiên Nam - Không Minh Hứa Lạc, lần đầu đi lại giữa thế tục bị một con sói và hai gốc cây sam hành hạ hai lượt.