Chương 11: Cuộc sống bình thường

Tới lúc hai người về tới nhà thì sắc trời đã tối dần, việc vào núi hái thuốc dĩ nhiên là phải để ngày hôm sau.

Một ngày hôm nay, Sầm Khê Nhi cảm thụ vui sướng e là còn hơn cả hai năm qua cộng lại. Lúc này nàng đã trở về với dáng vẻ một tiểu cô nương, miệng ngâm nga điệu hát dân gian, người như con bướm tung tăng chạy qua chạy lại giữa phòng ngủ với phòng bếp, bước chân nhẹ nhàng, ý cười dào dạt.

Bắp, ngô, bột mỳ, trứng chim, thịt hun. . .

Đồ bà con cho rất phong phú, Sầm Khê Nhi còn đang phân loại, cái nào nên bỏ ra, cái nào nên bọc vào, nhất quyết không bỏ xót cái nào.

"Tướng công, thế này đủ hai ta sống qua mùa đông rồi, tối nay phải nấu một bữa thật ngon cho ngươi nhỉ?" Nàng nói.

"Tướng công, nhà chúng ta có nhiều đồ lắm, Khê Nhi thấy thật no đủ a." Nàng nói

"Tướng công, thịt hun để ăn Tết à? Nhưng mà nhiều lắm, hay là bỏ ra một ít ăn đi." Nàng nói.

"Tướng công, ta đếm hai lần rồi, đố ngươi có bao nhiêu tiền. . .Tám trăm hai mươi bảy đồng đấy, nhiều thật đấy, ngươi nhìn này, đầy nguyên cả một hộp." Nàng nói.

"Tướng công, ngươi nhìn hai con thỏ vẫn còn sống này, hay là chúng ta nuôi thỏ đi, để nó đẻ thỏ con. . .Nuôi tiếp, nó lại đẻ ra thỏ cháu. . .Ôi, đến lúc đó chúng ta sẽ có thật nhiều thỏ." Nàng nói.

"Tướng công, đêm nay ta muốn đốt củi sưởi ấm cháy rừng rục. Rốt cuộc không phải đi kiếm củi nữa. . . hai gốc cây sam là thừa đủ rồi, chúng ta có thể làm như nhà khác, xếp củi cao tới tận mái nhà." Nàng nói.

". . ."

Đây là cuộc sống mà người ta gọi là nhân gian khói lửa.

Đây là một nữ nhân chỉ muốn xây dựng mái ấm, mong ước được sống thật tốt.

Sầm Khê Nhi mười tám tuổi mà coi tất cả như không thì mới là lạ.

Thỏa mãn chỉ đơn giản có vậy. Hứa Lạc nhìn thấy hình ảnh Sầm Khê Nhi bận rộn, đột nhiên lại có thêm phần dũng khí. Cuộc sống người thường dường như không hề tệ chút nào. Nếu so sánh với cuộc sống giữa nịnh hót và cạnh tranh với đồng môn, so sánh với những ngày bế quan, so đấu. . .Cuộc sống như thế này, thật tốt hơn.

"Sau này việc trong nhà Khê Nhi cứ quyết định. Ta nghe theo ngươi." Không muốn làm nguội nhiệt tình của tiểu nương tử, Hứa Lạc mỉm cười nói.

Một câu kia, quả thật là phát ra từ chân tâm. Hứa Lạc tin tưởng mấy việc này để tiểu nương tử làm sẽ tốt hơn mình rất nhiều. Bởi vì trên thực tế, ngoại trừ lúc bối rối trước mặt hắn, Sầm Khê Nhi không phải một cô nương không có chủ ý và hiểu biết.

Nhờ vài việc đã qua, Hứa Lạc hiểu rõ.

Thứ nhất, nàng không chỉ là một cô gái đơn giản, việc hôn nhân là nàng tự chọn, hơn nữa trước đó còn từ chối không ít người có điều kiện, việc này rất hiếm thấy ở thế tục.

Thứ hai, từ lúc thành thân, một tiểu cô nương như nàng sinh sống một mình hai năm, lại còn một tay lo tang sự cho cha mẹ. Mặc dù có khó khăn nhưng vẫn cố gắng làm, việc này không hề dễ tí nào.

Thứ ba, đêm mà Hứa Lạc bị ném đập vào cửa, nàng cầm sài đao ra mở cửa, chứ không hề sợ hãi mà trốn trong nhà không dám lên tiếng.

Thứ tư, đối mặt Quỷ Lang, đối mặt với nguy nan của Hứa Lạc, nàng lại không phải chỉ biết khóc lóc, cũng không hề mềm yếu, hai lần lao tới liều mạng, một lần dùng trạc xiên, một lần dùng trâm cài tóc, không do dự chút nào.

Kỳ thật, tiểu cô nương này còn một bộ mắt kiên cường quả cảm khác nữa.

"Ừ, sau này tướng công cứ chuyên tâm đọc sách là được rồi. Khê Nhi nhất định sẽ lo liệu việc trong nhà cho thật tốt." Cái này vốn là theo nam chủ ngoại, nữ chủ nội, nên Sầm Khê Nhi cũng không có ý kiến, vui vẻ đồng ý, thậm chí còn cảm thấy hân hoan.

. . .

"Tướng công, ngươi đang làm gì thế?"

Con ong mật cần cù rốt cuộc cũng làm xong xuôi, Sầm Khê Nhi hai tay đan chéo, duỗi lưng, chạy tới cửa nhìn Hứa Lạc.

"Vừa kịp lúc, ngươi lại đây ngồi, ta chuẩn bị thuốc trị nứt da cho ngươi."

Trước đó, Hứa Lạc bảo Sầm Khê Nhi lấy cho cái hũ, lúc này hắn cầm một con dao nhỏ, cẩn thận cắt một cục thịt đỏ tươi, máu tươi phun ra từ cục thịt chảy vào trong cái hũ.

"Cái gì thế? Để ta nhìn xem." Sầm Khê Nhi chạy lại, chỉ thấy trong tay Hứa Lạc là một trái tim, trong cái hũ phía dưới có đựng nửa bình máu tươi vẫn còn đang bốc hơi nóng như nước sôi.

Sầm Khê Nhi vội vàng rụt người ra sau, nói có chút sợ hãi: "Tướng công, đây là cái gì thế?"

"Tim Quỷ Lang." Hứa Lạc giơ khối thịt ở tay trái lên, sau đó lại giơ cái hũ ở tay phải. "Máu ở tim của Quỷ Lang không có tác dụng gì nhiều, nhưng lại vừa khéo chữa được da nứt trên tay ngươi."

Loại dã thú cấp thấp như Quỷ Lang dĩ nhiên là không có yêu đan các loại, nhưng lại có một chút máu chứa dương khí rất mạnh, thậm chí có một tia như có như không linh khí bên trong.

"Không cần không cần." Sầm Khê Nhi vừa nghe tới cái thứ máu kinh khủng trong tim sói kia lại được dùng để trị da nứt lại nghĩ ngay là chẳng lẽ dùng nó bôi lên tay hay sao? Thế nên nàng vội vàng nói không cần, chân vội vàng chạy đi.

"Sợ cái gì, không phải nó bị ngươi giết chết à?" Hứa Lạc giơ cái hũ lên đuổi theo. "Da ngươi đã nứt nghiêm trọng như thế, chẳng lẽ không thấy khó chịu sao?"

"Không khó chịu, không khó chịu." Sầm Khê Nhi luôn mồm từ chối, khó chịu cũng được, bắt nàng bôi cái thứ kia lên thì nàng thà để da nứt ra còn hơn.

"Sao, có cái gì mà phải ngại." Hứa Lạc nói thầm.

". . ."

"Nếu để nứt toác ra, sau này sẽ có sẹo rất khó nhìn."

". . .tướng công. . . ta đổi ý, ngươi trị cho ta đi."

"Muốn trị rồi à?"

"Muốn."

Quả nhiên, có đẹp hay không vẫn quan trọng hơn là có khó chịu hay không.

"Tướng công, thật sự có tác dụng sao?" Sầm Khê Nhi ngồi bên cạnh bàn, giơ một đôi tay lên, lo sợ bất an.

"Có." Hứa Lạc gật đầu, tay nhúng vào cái hũ chứa máu sói, chuẩn bị dùng nó quét lên tay Sầm Khê Nhi.

"Đợi một chút. . .Tướng công, để ta nhắm mắt lại đã được không?" Sầm Khê Nhi thở sâu, nhắm mắt 'chịu tra tấn'.

"Ừ." Hứa Lạc bất đắc dĩ cười cười.

Khi đầu ngón tay vừa chạm tới mu bàn tay. "A. . .hơi nóng. Tướng công, ta vẫn hơi sợ."

Dần dần tới lòng bàn tay. "A a. . .Ngứa quá a, tướng công."

Tới kẽ tay, thì tay hai người đã nắm vào nhau. "A . . .Tướng công. . .a."

. . .

"Được rồi." Hứa Lạc nói.

"Hả. . .Được rồi à?" Sầm Khê Nhi cũng không biết làm sao lại cảm thấy hơi mất mát, giống như kiểu nhớ lại lần hôn môi đầu tiên nhưng lại không nhớ nổi mùi vị nó ra sao làm nàng hối hận không thôi.

"Ngươi không phải sợ, ta sẽ làm nhanh thôi." Hứa Lạc giải thích.

"Thật ra. . .cũng không phải sợ." Mặt Sầm Khê Nhi đỏ lên đầy kiều diễm.

"Được rồi đó, còn chỗ nào bị nứt da không?" Hứa Lạc hỏi, vừa hỏi một bàn tay vừa cho vào trong hũ quấy lên.

"Còn. . .Không, không còn." Sầm Khê Nhi vừa nhấc đầu gối lên được nửa lại hạ xuống, đưa tay lên ngực vỗ vỗ, thầm nghĩ xấu hổ không dám. Chân. . .Không được!

"Chân sao?" Hứa Lạc cũng nhìn ra, chỗ da người dễ bị nứt nhất ngoại trừ tai và tay ra chính là hai chân. Hứa Lạc không nghĩ nhiều, đưa tay lên định cởi giày tất cho Sầm Khê Nhi, lại không hề để ý là đôi chân là chỗ bí ẩn nhất của con gái, bình thường kể cả là trượng phu cũng xấu hổ không dám cho xem chứ đừng nói người ngoài.

"Sao. . .tướng công, chỗ đó. . .không được." Sầm Khê Nhi nhắm chặt hai mắt lại, lắc đầu, tay nàng đang được bôi máu nên không thể giơ tay ra che được, đành phải rụt hai chân lại, người quay trái quay phải né tránh.

"Có cái gì mà không được? Tối hôm qua, không phải ngươi đã giúp ta rửa chân sao? Giờ ta cũng làm thế với ngươi." Hứa Lạc túm được cổ chân nàng, không chần chờ kéo giày tất ra, quả nhiên, đôi chân Sầm Khê Nhi cũng sưng đỏ, thậm chí có nhiều chỗ còn tím đen rồi.

Hứa Lạc một tay cầm cổ chân nàng lên, một tay quệt máu, nhẹ nhàng bôi lên.

"Ư. . .ư." Tay tướng công. . .ấm thật. Lòng bàn chân Sầm Khê Nhi không tự giác co lại, cả người nóng lên, đôi môi đỏ mọng cắn lại không dám lên tiếng nữa. Bởi vì. . .âm thanh kia thật là dễ làm người ta rung động, chính nàng cũng không dám rên lên.

"Nếu mà ngứa thì cứ cười lên." Hứa Lạc nói. "Làm sao mà phải nhịn?"

"Ư." Sầm Khê Nhi không dám trả lời, nhưng cái âm thanh phát ra từ cổ họng lại phát ra tự chủ. Thật kỳ quái, giống như. . .giống như. . .không biết xấu hổ vậy.

"Xong rồi." Hứa Lạc nói.

"Ừm." Sầm Khê Nhi thở dài ra một hơi, dù có thấy mất mát nhưng nàng thật sự không dám đòi Hứa Lạc bôi nữa, phản ứng của cơ thể nàng đã vượt xa với hiểu biết của nàng về nó. Làm sao mà lại thành ra thế này? Thật kỳ quái, thật mất mặt. May mà xong rồi, bằng không. . .

"Đổi chân kia."

"A. . ."

Sầm Khê Nhi vội vàng nói: "Tướng công, Khê Nhi không ổn."

Hứa Lạc nào biết ý nghĩ của nàng, đưa tay cởi giày tất của nàng ra, tiếp tục động tác: "Có cái gì không ổn. . .Bị đau à? Thế để ta nhẹ nhàng hơn."

Nào có đau gì đâu? Sầm Khê Nhi đành ngậm miệng không nói, vẻ mặt vội vàng ngượng ngùng nghĩ: "Tướng công không hiểu à?. . .Hay là, hay là hắn cố ý? . . .Ai da, nghĩ gì thế Sầm Khê Nhi, ngươi thật không biết xấu hổ."

Đột nhiên, Sầm Khê Nhi bị một trận choáng váng mê ly, cảm giác vừa bất an lại vừa tốt đẹp, kiểu như bị say, cả ngươi lơ lửng trên mây, như mê như mộng, bay bổng như tiên.

Lúc này, bởi vì sợ làm nàng đau, động tác của Hứa Lạc rất chậm, tới tận lúc kéo Sầm Khê Nhi từ trên đám mấy xuống, hắn mới làm xong.

"Tốt rồi." Hứa Lạc ngẩng đầu lên nhìn Sầm Khê Nhi run run hai vai, chẳng biết là đã khóc từ lúc nào.

"Hả, sao lại khóc?" Hứa Lạc có chút hổ thẹn. "Ta mới về chưa được bao lâu đã làm hại ngươi khóc không biết bao nhiêu lần."

"Không phải, không phải, người ta vốn là vui vẻ đấy. Tướng công, ngươi thật tốt với Khê Nhi. Ta cảm giác mình thật có phúc khí, thật may mắn, vui quá nên mới khóc." Sầm Khê Nhi khóc thút thít, mặt đầy nước mắt, một vẻ sướt mướt làm ai thấy cũng thương, nhưng đôi mắt mở ra lại đầy mị hoặc, rõ ràng là một tiểu nha đầu chưa hiểu việc lúc này lại đầy vẻ xuân sắc, vô hạn phong tình.

Hứa Lạc ngơ ngác nhìn trong chốc lát, mặc dù là có rung động nhưng mà đa phần là do chột dạ. Hắn lừa Sầm Khê Nhi hai năm, có lẽ vẫn còn tiếp tục nữa, giờ mới chỉ làm được ít việc, sao có thể bù đắp lại nổi.

Cho nên, nước mắt và lời nói của Sầm Khê Nhi lại càng làm Hứa Lạc áy náy thêm.

"Ta ra ngoài rồi vào nhà ngay, tiện lấy chậu nước giúp ngươi, đợi tí nữa tay khô hết thì có thể rửa sạch." Hứa Lạc có chút rung động.

"Ừ." Vì tay chân toàn máu, Sầm Khê Nhi tuy ngại nhưng cũng chỉ đành gật đầu cho Hứa Lạc đi làm.

"Tướng công, còn phải bôi thêm nữa không?" Sầm Khê Nhi vừa rửa tay trong chậu nước vừa hỏi.

"Ngươi cứ rửa sạch xong nhìn xem có cần bôi nữa hay không." Hứa Lạc đáp.

"A. . .Thật thần kỳ, tướng công. . .Thật sự rất tốt rồi." Sầm Khê Nhi vui mừng nhìn tay chân sau khi rửa sạch, ngoại trừ ửng đỏ ra, da dẻ đã khôi phục lại bình thường, không hề thấy vết nứt nẻ nào nữa.

"Tướng công, ngươi nhìn này." Sầm Khê Nhi gọi vội, vui mừng quá đỗi làm nàng quên vẻ e lệ rụt rè, giang hai tay ra, đôi chân giơ lên cùng một miệng cười trắng hồng trước mặt Hứa Lạc.

Ngón tay nhỏ dài giờ vừa trắng nõn lại còn phấn hồng. Hóa ra, đôi tay nàng lại thon gọn đẹp đẽ vậy. . .

"Khê Nhi."

"Sao?"

"Hóa ra da không bị nứt nẻ, lại đẹp thế."

"A. . .Sao. . .Cảm ơn tướng công."

Lúc này Sầm Khê Nhi mới kịp phản ứng, tuy được Hứa Lạc khen làm nàng cũng vui mừng, nhưng cũng vội vàng giấu đôi chân ngọc vào trong chăn, cứ thế ngồi thu lu lúng túng nói chuyện.

Ánh trăng trong vắt dịu dàng chiếu qua khe cửa nhỏ vào trong nhà.