Chương 38: '' Giao thủ '' toàn bộ Ngọc Hàn Điện (2)

Chiếc quạt giấy trong Tiêu Dao biến hóa thay đổi trở về bổn nguyên hiện hóa hình dạng huyền bảy sắc ngân phiến, tỏa ra những tiếng kêu gào. Đám người lão tiên như nhận ra điều gì đó không giám vọng động chờ người nọ xem y có xuất thủ hay không? , miệng ngâm pháp quyết thi triển '' Tru Tiên Diệt Sát Trận '' Trận biến hóa không ngừng tạo ra từng lớp kết giới với hàng sợi xích màu ngà trắng do ngưng kết từ tiên khí chọi chặt Tiêu Dao lại.

Triệu Ngọc đứng từ xa quan sát đắc ý cười nói:

Chỉ là một tên không tự lượng sức mình, đây là đại trận do năm mươi lão tiên Thái Ất cảnh thi triển cho do yêu thú cấp bậc đế tiên cũng khó lòng trốn thoát để ta xem những sợi xích kia quấn chặt lấy người từ từ sẽ xé nát nhục thân tiên giả của ngươi haha... haha.

Miệng cười đắc trí của Triệu Ngọc chưa dứt, thì đột nhiên tắt. Chiếc quạt trong tay Tiêu Dao mới chỉ lắc nhẹ một cái liền hoán đổi toàn bộ sợi xích trói chặt những lão tiên Thái Ất cảnh lại, những tiên nhân cứ thế bị quấn chặt xé nát thành từng mảnh vụn thần hồn câu diệt, toàn bộ tiên nhân mặc khôi giáp hoàng kim lao lên ứng cứu chỉ nghe một tiếng '' Khống '' từ xa truyền đến lập tức bị đánh cho thịt nát xương tan không kịp trở tay máu huyết hòa làm một như mưa rơi xuống đại điện. Một tràng này khiến cho Triệu ngọc và những kẻ còn sống không khỏi kinh hãi, người nọ là tồn tại cao thâm đến đâu với chỉ pháp bảo hình chiếc quát lại chỉ nhẹ nhàng đánh một kích thổi ra như cơn gió liền lập tức diệt sát vạn tiên binh kim giáp. Tiêu Dao mất vô ảnh liền xuất hiện đá một kích vào thẳng lồng ngực của Triệu Ngọc chỉ nghe tiếng bụp một cái nhục thân Thánh giả cảnh của hắn vỡ nát phải xuất hồn tháo chạy chó chết. Hơi khua tay một cái người nọ đã bắt lại được y, vẻ mặt không biến sắc trức tiếp rò sét thần hồn truy tìm ký ức của hai sư muội.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng đi dọc xuống một hành làng bậc thang đá dẫn xuống một nhà lao, phất tay một cái cấm chết giống như bong bóng bị thổi bay thành xương mờ tan biến. Đập vào mắt người nọ là hai bóng dáng quen thuộc nữ nhân đang bị xích cột hai tay treo lên, lúc này lửa giận trong lòng bộc phát thần hồn Triệu Ngọc kêu gào tha mạng liền bị hắn bóp chặt giống như viên bị cầu vỡ nát tán biến, hai nữ tử thân hình gầy gộc khí sắc tiêu điều được Tiêu Dao cứu xuống mắt mở lim dìm nhìn về đối phương liền ngất đi.

Đặt hai nàng nằng xuống hắn lấy ra một bình ngọc đựng đan dược cho hai nàng uống một hồi sau khí sắc hồng nhuận trở lại nhưng vẫn đang hôn mê chưa tỉnh, người nọ chém một đường mở ra một lối nhỏ sử dụng ngoại lực khẽ đẩy hai người vào một không gian đặt họ nằm đó rồi mới hài lòng, đi lên từ hành lang giam giữ Đóa Ly và Tử Yên người nọ thu hết toàn bộ pháp bảo kì chân dị bảo vào trong một chiếc túi lụa được thêu hoa văn hình phượng, từ trên cao pháp trưởng Tiêu Dao đánh xuống Ngọc Hàn Điện bị phá hủy trở thành một đống phế tích cũng để tránh những mầm họa sống sót trốn ra ngoài trước đó hắn đã thi triển kết giới đại trận ngăn cách bên trong và bên ngoài '' Nội bất xuất, ngoại bất sâm '' những người bên trong lần lượt bị hắn tiêu diệt sạch sẽ không trừ, mà cư nhiên không để lại bất kì giấu vết nào cả.

[ Thần Điện - Vô Tận Thượng Giới ].

Một bóng hình đang đả tọa ngồi thiền định, thân mặc áo lụa lân phiến hoàng kim chợt động từ từ mở mắt ra. Tay bấm niệm như cảm nhận điều gì đó vừa sảy ra liền phá một vết rách hư không trực tiếp tiền vào rồi đi ra từ một địa phương không rõ, phía dưới chân là một đống đổ nát. Thần thức quét qua sung vạn dặm tìm kiếm Ngọc Hàn Điện nhưng không hề cảm nhận được một chút khí tức sự sống bất kì nào.

Người này không ai khác là Ngụy Thanh cảnh giới Thánh Vương Cảnh kẻ được thần điện chọn lựa cai quản mười hai phân điện ở tiên giới, thời gian không gian của thượng giới và tiên giới vốn khác nhau. Kẻ này cũng đã sống gần trăm vạn năm không ngờ bây giờ hắn đột nhiên xuất thế khỏi thượng giới trực tiếp phá một đường hư không xuống tiên giới truy tìm kẻ đã phá hủy một phân điện của hắn điều này hắn vô cùng tức giận, nếu chuyện này truyền đến tai của các thượng nhân tôn giả ở thần điện e rằng cái mạng nhỏ của hắn cũng khó bảo toàn. Chớp động thân hình hắn đã bay xa vạn dặm tifm kiếm giấu vết.

Trong lúc này tại một không gian hai nữ nhân dần tỉnh lại thấy bản thân đang nằm trên mặt đất các vết thương cũng đã lành lặn một người phát giác nhìn về hướng một đình lâu các một người tóc trắng đang ngồi thưởng trà tay cầm quạt giấy không ngừng phe phẩy, hai người đứng dậy trịnh trọng cúi đồng cảm ta ơn cứu mạng mà không hề hay biết người nọ kia chính là vị sư huynh Tiêu Dao được cho là đã triệt để biến mất khỏi thế gian hơn vạn năm nay.

Đóa Ly đi lên vẻ mặt nghi ngờ hỏi:

Tiểu bối Đóa Ly cảm ta ơn cứu mạng của ngài, không biết đây là địa phương nào? tại sao chúng tôi không thể cảm nhận được một chút tiên khí nào cả mà những cành cây ngọn cỏ ở đây lại có thể sinh trưởng và phát triển được.

Bóng hình người nọ từ từ rời đình các từ từ bước chậm rãi về hướng hai người, một khuân mặt chất phác ôn nhu dần lộ ra chính Tiêu Dao. Hắn chợt lên tiếng nói:

Hai Người các ngươi không nhân ra ta là ai sao? đúng thật là.

Tử Yên nhận ra nhanh chóng lao đến ôm chặt nói:

Đại sư huynh muội còn tưởng huynh đã chết rồi cơ chứ, đứng phía sau là Đóa Ly sắc mặt cũng trầm xuống rơi nước mắt lao đến ôm chầm lấy hắn. Mọi vất vả mệt mỏi bấy lâu nay cư như tìm được nơi buông bỏ bất giác không tin được vị sư huynh được cho là đã chết cách đây vạn năm đột nhiên xuất hiện trước mặt khiến cho hai nàng không khỏi vui mừng.

Đóa Ly lên hỏi:

Sư Huynh lẽ nào chúng muội thực sự đã chết và huynh chỉ là ảo ảnh tâm ma tạo thành.

Câu nói chưa dứt hắn liền xoa đầu hai người rồi nói: Bấy lâu nay hai muội vất vả rồi về sau mọi chuyện cứ để ta lo, còn nữa ta không có chết chỉ là chuyện mà ta biết được cũng không nhiều để nói sau đã trước hết ta cần phải trị thương thế cho hai ngươi rồi mới tính tiếp.