Chương 43: Oan gia đối đầu

"Ba ngày sau, có một nhóm đệ tử trong tông môn muốn đến Thập Vạn đại sơn tiến hành thí luyện, những thú nô khoác mao như các ngươi phải toàn lực phối hợp tốt." Vẻ mặt của Hô Hỏa trưởng lão không chút thay đổi nói.

Viên Minh và Ô Lỗ nghe vậy, sau khi liếc mắt nhìn nhau, hai mặt không khỏi ngẩn ngơ.

“Không biết nội dung cụ thể của lần thí luyện này là gì?” Ô Lỗ dừng một chút, hỏi.

"Bây giờ các ngươi không cần biết, chỉ cần nhớ kỹ, ba ngày sau đến nơi này tập hợp, hiểu chưa?" Hô Hỏa trưởng lão dùng khẩu khí không thể từ chối mệnh lệnh để nói.

"Vâng." Ô Lỗ cúi đầu đáp một tiếng, Viên Minh thì có hơi chán nản gật đầu.

“Ta biết các ngươi đang lo lắng cái gì, loại thí luyện này của tông môn là chuyện rất bình thường, nhưng không phải lần nào cũng có cơ hội cho các ngươi biểu hiện. Nghe nói, khi thí luyện này chấm dứt, xem biểu hiện cá nhân của các ngươi, người có thể thu một trăm đến ba trăm phần tinh huyết tích lũy thì sẽ được công huân trọng đại, không loại trừ khả năng có thể trực tiếp thu vào tông môn, trở thành đệ tử ký danh.” Hô Hỏa trưởng lão nhìn hai người một cái, lại nói.

Ô Lỗ nghe xong ời này ngay lập tức hô hấp nặng không ít, ánh mắt Viên Minh cũng sáng lên.

"Ta cũng đã nói hết cho rồi, chớ bỏ lỡ cơ duyên." Hô Hỏa trưởng lão thản nhiên nói.

"Vâng." Hai người đồng thanh đáp, ngay lập tức giọng nói vang dội không ít.

Kế tiếp, Hô Hỏa trưởng lão lấy túi trữ tinh huyết của hai người, ban cho giải dược tháng này xong liền vội vàng nhảy lên chim ưng rồi vỗ cánh bay đi, điều này làm cho Viên Minh vốn định bẩm báo chuyện thi thể ở sơn cốc cũng không thể nói gì.

Ngay sau đó, Ô Lỗ cáo từ Viên Minh một tiếng rồi cũng xoay người rời đi, bộ dáng rất vội vàng, thân hình rất nhanh biến mất ở xa xa.

Viên Minh không ở lại đây lâu, đi về phía hẻm núi, trong đầu lại đang cân nhắc đến chuyện thí luyện đệ tử mà Hô Hỏa trưởng lão nói, vẻ mặt dần dần nghiêm lại.

Thí luyện này vừa nghe dường như là một cơ duyên không tồi đối với đám thú nô khoác mao được trải rộng trên Thập Vạn đại sơn, suy nghĩ cẩn thận lại thì có hơi không thích hợp.

Cái Hô Hỏa trưởng lão gọi là đệ tử, tất nhiên là chỉ đệ tử ký danh, những người này nói về thiên phú hay tu vi đều mạnh hơn đám thú nô khoác mao ở rìa tông môn bọn họ, mà đám thú nô khoác mao chỉ có duy nhất một giá trị đối với bọn họ, là bọn họ quen thuộc Thập Vạn đại sơn hơn, có thể giúp dẫn đường.

Hắn cũng không cho rằng tông môn sẽ để cho những thú nô khoác mao này chỉ đường, làm thủ hạ thôi mà còn được một phần thưởng tinh huyết không nhỏ.

Đáng lẽ ra mọi thứ không nên đơn giản như vậy.

"Vẫn là bản thân cẩn thận một chút." Hắn âm thầm tự cảnh cáo mình.

......

Ba ngày sau, bên cạnh cột mốc biên giới.

Sáng sớm, từng bóng dáng từ bốn phương tám hướng tụ tập mà đến, không đợi mặt trời hoàn toàn mọc lên cũng đã có hơn ba mươi người tập trung ở nơi này.

Những người này có hơi hưng phấn, có vẻ như có hơi nóng lòng muốn thử, có người thì lại trưng ra vẻ mặt mờ mịt, hình như cũng không biết tại sao bị yêu cầu tụ tập ở đây.

Viên Minh đến không bao lâu, Cáp Cống đã tiến đến bên cạnh hắn.

"Nghe nói chưa, hình như là lần này tông môn phái một nhóm đệ tử ký danh đến đây lịch luyện." Cáp Cống nhỏ giọng nói.

"Bọn họ lịch luyện thì lịch luyện đi, muốn chúng ta phối hợp làm cái gì?" Viên Minh nghi ngờ nói.

"Cái này còn không hiểu sao? Những tên gia hỏa đó thường ngày ở trong tông môn an nhàn sung sướng, làm sao biết được Thập Vạn đại sơn nguy hiểm như thế nào? Chắc chắn là muốn chúng ta đi cùng để hỗ trợ.” Cáp Cống trợn trắng mắt, nói.

"Giống như vương công quý tộc ra ngoài săn thú, muốn mang theo chút tùy tùng?" Viên Minh hỏi như thế.

"Nói tùy tùng thì cũng quá dễ nghe, cũng gần giống với tay và chó săn đó." Cáp Cống lắc đầu, nói.

Đang nói chuyện thì một bóng người xuất hiện, theo sau đó là hơn mười người cùng đến, vây quanh một nam tử cao lớn tóc đen xõa tung, khuôn mặt nham hiểm hung ác, chính là Ô Bảo của Thanh Lang bang.

Sau khi bọn họ đến, ánh mắt nhao nhao nhìn về phía Viên Minh và Cáp Cống, trong mắt tràn đầy phẫn nộ.

Sắc mặt Viên Minh như thường, không chút kiêng dè nhìn nhau, trong mắt không có nửa phần sợ hãi.

"Nên tới, vẫn là không tránh được." Cáp Cống giật giật khóe miệng, nói.

Vừa dứt lời, một đội ngũ mười người khác cũng chạy tới, đương nhiên người cầm đầu là Kim Khôn của Linh Cẩu đường.

Trong lúc tầm mắt chạm vào, sắc mặt Kim Khôn cũng không đẹp cho lắm, lần hợp tác trước đó với Thanh Lang bang là nhằm vào Viên Minh và Cáp Cống, hai người không những chạy thoát mà còn làm thủ hạ mấy người bị thương không nhẹ.

Hai thế lực này, nhất là nhóm Ô Bảo vẫn chưa buông tha Viên Minh, chỉ là không gặp được thời cơ thích hợp, một khi có cơ hội, hắn vẫn sẽ không chút do dự ra tay.

Đôi mắt đậu xanh của Kim Khôn vẫn luôn đi qua đi lại trên người Viên Minh và Cáp Cống, nói với Ô Bảo: "Nếu ngươi còn có suy nghĩ đó thì không bằng nhân lúc Hô Hỏa trưởng lão còn chưa tới mà người của chúng ta lại đầy đủ, bây giờ không phải là thời cơ tốt sao?”

“Ta tự có sắp xếp, ngươi cũng không cần làm thêm rắc rối. Lần này Viên Minh chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ, còn lại một Cáp Cống, sau đó cứ từ từ chơi chết hắn.” Ô Bảo liếm môi, cười lạnh nói.

"Vậy thì tốt rồi." Kim Khôn nghe vậy, gật đầu cười nói.

Cáp Cống nhìn bộ dáng chật vật cấu kết làm việc xấu của hai người, lông mày không khỏi nhíu chặt, Viên Minh lại bày ra bộ dáng không để ý.

Đúng lúc này, bỗng nhiên trên không trung truyền đến một tiếng gào thét.

Một cái bóng lớn bao trùm đến, đáp xuống bên này.

Mọi người ngẩng đầu, nhìn thấy Hô Hỏa trưởng lão đang cưỡi tọa kỵ Ưng Hoàng bay tới, ở phía sau còn có thêm bốn bóng người xa lạ.

Sau khi Ưng Hoàng đáp xuống, Hô Hỏa trưởng lão dẫn đầu nhảy xuống, bốn người còn lại cũng lần lượt nhảy xuống.

Mấy người này vừa xuất hiện đã lập tức hấp dẫn tầm mắt của tất cả thú nô khoác mao.

Trong đó, người đầu tiên nhảy xuống chim ưng là một nam tử tóc ngắn với khuôn mặt thô kệch, dáng người khôi ngô cường tráng, bộ trường bào màu đen mặc đến mức căng phồng, sau lưng có một cây rìu lớn màu đen, vừa nhìn là biết không phải người dễ chọc.

Theo sát phía sau là một nữ tử với dáng người đầy đặn, dung mạo lại bình thường không có gì lạ, mặc thứ giống với trang phục trên người nam tử râu ngắn kia, hình như là đồng phục, ngay cả phần hình thú trang trí trên ngực cũng giống nhau như đúc.

Viên Minh nhìn kỹ, phát hiện dưới hoa văn con thú đó còn có một dòng chữ nhỏ, viết "Ngự Thú đường".

Tuy dung mạo của nữ tử này bình thường, nhưng dáng người thật sự rất nóng bỏng, khi nhảy xuống từ lưng chim ưng, ngực giống như là cất hai con thỏ ngọc trắng như tuyết đang nhảy nhót không ngừng, làm cho một đám thú nô không biết bao lâu đã chưa từng gặp qua nữ nhân đều dán mắt vào đấy.

Dường như nữ tử kia hoàn toàn không để ý ánh mắt làm càn bọn họ, ưỡn ngực, bày ra một tư thế xinh đẹp mà đứng bên cạnh nam tử tóc ngắn.

Sau nàng, lại có một nam tử trẻ tuổi mặc thanh bào, dáng người gầy gò, trên mặt lộ ra nụ cười ngại ngút, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào phần vuông góc với mũi chân mình.

Áo choàng trên người hắn cùng với hai người kia tuy màu sắc khác nhau, nhưng kiểu dáng giống nhau, trên ngực thì trang trí hình lò luyện đan, phía dưới thì lấy văn tự Nam Cương viết "Luyện Lô đường".

Người cuối cùng mặc một bộ váy ngắn màu đỏ rực, kiểu dáng không giống với ba người phía trước, dưới hoa văn trên ngực viết mấy chữ "Hỏa Luyện đường".

Ngũ quan của người phụ nữ này xinh đẹp, dung mạo cực tốt, đặc biệt là đôi mắt như quả hạnh kia tràn ngập linh tính, phối hợp với bộ quần áo ngắn phác họa ra thân thể linh lung vô cùng hoàn mỹ, có vẻ vừa linh động mỹ lệ, lại vừa lưu loát già dặn.

Ngay sau khi nàng xuất hiện, ngay lập tức số tầm mắt trên người phụ nữ quyến rũ kia bị hấp dẫn đi hơn nửa.

Nhưng mà người này lại khác với người phụ nữ quyến rũ kia, nàng rất là bất mãn với những ánh mắt làm càn đánh giá nàng, một tay đè vào cái roi thanh đằng ở bên hông, trợn mắt quét về phía mọi người.

Đám thú nô khoác mao bị ánh mắt sắc bén của nàng đảo qua mà nhao nhao cúi đầu.

Còn Viên Minh thì nhìn chằm chằm ba chữ "Hỏa Luyện đường" trên ngực nàng mà có hơi xuất thần, nhớ tới từ chỗ Triệu Đồng biết được Hỏa Luyện đường chính là một nhánh trong tông môn phụ trách luyện chế pháp khí.

Lúc trước tên kia còn nói tìm người hỏi một chút, xem có sư huynh Hỏa Luyện đường nào có thể hỗ trợ khắc trận văn cho Thanh Ngư kiếm, kết quả là giờ không thấy tăm hơi đâu, không có tin tức gì.

"Ba."

Đúng lúc này, đột nhiên một tiếng phá không ập tới.

Viên Minh theo bản năng né tránh, chỉ thấy đột nhiên có một cái roi lóe bên người rồi ngay lập tức co rụt về.

Trong mắt hắn đầy nghi ngờ, dường như là không hiểu rõ vì sao đột nhiên người phụ nữ kia ra tay với hắn.

Nữ tử váy đỏ thấy tầm mắt hắn đã rời khỏi ngực mình nên cũng lười so đo, treo roi về lại bên hông.

"Tính tình sao mà giống chó vậy." Viên Minh bĩu môi, trong lòng thầm mắng một tiếng.

Hô Hỏa trưởng lão làm như không thấy những việc này, thấy nàng không so đo nữa thì mới mở miệng nói:

"Mấy vị, thú nô khoác mao trong tay ta đều ở chỗ này, các ngươi có thể tùy ý lựa chọn, cho dù điều đi toàn bộ cũng được."

Còn đám thú nô khoác mao nghe xong đều cảm thấy khó hiểu, thậm chí còn không được giải thích một câu.

"Hô Hỏa trưởng lão, chỉ là tìm người dẫn đường, một hai người đủ rồi, không cần nhiều như vậy." Nữ tử váy đỏ kia dẫn đầu mở miệng.

"Trần Uyển sư tỷ, nếu không thì cứ mang thêm mấy người đi nữa? Nếu thật sự gặp phải nguy hiểm thì cũng có thêm một cơ hội sống." Thanh niên gầy gò mặc thanh bào kia nhìn về phía nữ tử váy đỏ, đề nghị nói.

Thêm cơ hội sống gì? Không phải là thành kẻ chết thay sao.

Viên Minh nghe vậy, đột nhiên trong lòng sinh ra bất mãn, phần lớn những thú nô còn lại cũng lộ ra vẻ mặt không vui, chỉ là không dám nói ra.

"Ba Đạt, có chúng ta ở đây ngươi còn lo lắng cái gì nữa? Với nhiệm vụ lần này của chúng ta, mang những thú nô khoác mao này theo thì một hay hai cũng có khác gì mười tám?” Người nam tử râu ngắn kia nhếch miệng cười, khinh bỉ nói.

"Mang theo nhiều người hơn còn có thể làm chậm trễ." Nữ tử xinh đẹp kia cũng mở miệng nói, giọng nói nhu mị, rõ ràng là lời ghét bỏ nhưng lại làm cho đám thú nô khoác mao nghe được run rẩy, mỗi người hận không thể đi theo.

"Khôn Đồ, Ương Thiền, lần lịch luyện này không phải là trò đùa, các ngươi tự mình suy nghĩ rõ ràng." Hô Hỏa trưởng lão nhắc nhở.

“Trưởng lão không cần lo lắng, vốn dĩ là lịch luyện của chúng ta, sao có thể dựa toàn bộ vào thú nô khoác mao dẫn đường?" Nam tử tóc dài tên là Khôn Đồ khoát tay áo, bộ dáng không thèm để ý chút nào.

Sau đó, dường như hắn chỉ vào đám đông một cách ngẫu nhiên: "Ngươi, ngươi, hai ngươi đi là được."

Hắn nhìn tùy ý chỉ ngón tay, tầm mắt mọi người nhao nhao tập trung ở trên người hai người “may mắn" được chọn.

Ô Bảo nhếch miệng cười, nhìn về phía Viên Minh.

Viên Minh thì không nhịn được nhíu nhíu mày.

"Viên huynh, ta thấy lần này có vẻ không có chuyện gì tốt." Cáp Cống có hơi lo lắng nói.

Hai người được Khôn Đồ tuyển chọn, không phải ai khác mà chính là Ô Bảo và Viên Minh.