Viên Minh liếc mắt nhìn Cáp Cống còn đang nhắm mắt điều dưỡng, không lên tiếng quấy rầy, ngẩng đầu nhìn về phía trên hẻm núi.
Hắn cũng không phải lo lắng đám người Ô Bảo sẽ đuổi theo vào, khu vực trong hẻm núi rộng lớn, đừng nói tổng cộng Thanh Lang bang và Linh Cẩu đường chỉ có mấy chục người, cho dù là gấp mười lần mà muốn tìm được bọn họ thì cũng khó như lên trời.
Viên Minh đang suy nghĩ về Thanh Ngư kiếm của hắn, lúc trước đang tranh đấu với quái vật lông trắng, Thanh Ngư kiếm phải để lại tại chỗ.
Thanh kiếm đó chính là bán pháp khí, vô cùng sắc bén nhưng mà vứt bỏ như vậy thì quá đáng tiếc.
Nhưng mà bây giờ đi lên tìm kiếm, sẽ tăng nguy cơ bị bại lộ.
"Quên đi, chỉ là một thanh bảo kiếm mà thôi." Suy nghĩ nhiều lần, Viên Minh vẫn bỏ đi suy nghĩ mạo hiểm muốn đi nhặt Thanh Ngư kiếm trở về, khoanh chân ngồi xuống.
Hình thái vượn trắng của hắn vốn dĩ cực kỳ bình thường trong nhóm thú nô, nhưng sau khi da thú trải qua mấy lần tiến hóa, hắn biết mình còn không thua kém bất kỳ thú nô nào, của hắn cũng không hề thua kém với Ô Bảo và Kim Khôn.
Nếu như so sánh thì tu vi của hắn vẫn thấp hơn một bậc.
Nếu như tu vi có thể tăng thêm một bước, đạt tới Luyện Khí tầng bốn thì khi đối mặt với đám người Ô Bảo cũng sẽ không chật vật như hôm nay.
Viên Minh lấy lại bình tĩnh, bắt đầu nhắm mắt tu luyện, dần dần quên đi mọi thứ xung quanh.
......
Viên Minh và Cáp Cống ở trong hẻm núi thảnh thơi tu luyện, Ô Bảo lại phát động tất cả mọi người trong Thanh Lang bang tìm kiếm bọn họ, nhưng chẳng tìm được ở đâu.
Hắn suy đoán Viên Minh có thể trốn vào hẻm núi sương mù, phái người xuống tìm kiếm, nhưng khu vực hẻm núi sương mù quá rộng lớn, sương mù đầy trời, tìm mấy ngày đều không có chút manh mối nào.
Theo thời gian trôi qua, dường như Viên Minh bốc hơi trên thế gian này, không có xuất hiện nữa, trong Thanh Lang bang bắt đầu có người oán giận, dù sao mỗi tháng còn phải nộp tinh huyết.
Ô Bảo vẫn thèm muốn bí mật có thể tồn tại trên người Viên Minh, mặc dù trong lòng không cam lòng, nhưng cũng đành bất đắc dĩ buông tha.
Nhưng qua lần bị theo đuổi bao vây bởi hai thế lực Thanh Lang bang và Linh Cẩu đường mà Viên Minh vẫn có thể toàn thân trở ra, hơn nữa từ đó hắn chưa từng xuất hiện thêm lần nữa, ngay lúc này cái tên Viên Minh nổi tiếng khắp khu vực này, bị đám thú nô khoác mao truyền miệng.
Thời gian trôi qua, trong nháy mắt lại qua nửa năm.
Bên trong một hang động bí ẩn dưới đáy hẻm núi, Viên Minh khoanh chân ngồi, trên mặt mơ hồ hiện ra huỳnh quang.
Bên trong và bên ngoài hang động không có bóng dáng của Cáp Cống.
Đột nhiên sương mù màu trắng bên ngoài hang động bắt đầu khởi động mãnh liệt giống như nước sôi, linh khí thiên địa gần đấy cũng bị dẫn động, hội tụ ở chỗ hang động.
Tình huống linh khí hội tụ kéo dài mười lăm phút mới dừng lại.
Trong hang động, toàn thân Viên Minh từ trên xuống dưới bị bao phủ một tầng ánh sáng yếu ớt, thoạt nhìn cả người hoàn toàn mới mẻ.
Hắn vận chuyển Cửu Nguyên quyết, một luồng pháp lực không ổn định mạnh mẽ phát ra, còn mạnh gấp đôi so với lần trước.
Viên Minh mở hai mắt ra, vẻ mặt tràn ngập mừng rỡ.
Cảnh giới Luyện Khí chia chín tầng, tầng một đến tầng ba chỉ là cơ sở, chỉ đến khi đạt tới Luyện Khí tầng bốn mới được coi là có chút thành tựu.
Thời gian nửa năm, từ Luyện Khí tầng ba tăng lên thành Luyện Khí tầng bốn, hắn đã chậm hơn không ít so với lần trước.
Viên Minh lại không có chút bất mãn nào, theo tu vi dần dần tăng lên, thời gian đột phá cần phải kéo dài thật lớn, sau khi tu luyện đến Luyện Khí tầng ba, mỗi lần tăng lên một tầng vốn cần phải tính theo năm.
Mà hắn chỉ dùng nửa năm là đã đột phá Luyện Khí tầng bốn, toàn bộ đều là do sự tuyệt diệu của Cửu Nguyên quyết, đã là cực nhanh, hơn nữa ở giữa vẫn luôn phải dừng lại, mỗi một tháng còn cần vụng trộm ra khỏi cốc đổi giải dược.
Viên Minh vận chuyển Cửu Nguyên quyết, thoáng vững chắc hình dạng vượn trắng.
Thoạt nhìn vượn trắng cũng không có thay đổi gì quá lớn so với lúc trước, nhưng mà Viên Minh có thể cảm nhận được rõ ràng thân thể hôm nay lại tăng mạnh thêm lần nữa, giơ tay nhấc chân đều có một loại mạnh mẽ.
Hắn nhặt một tảng đá xanh từ mặt đất, nhẹ nhàng cầm nó lên.
Răng rắc!
Tảng đá cứng rắn giờ đây đã nát bươm, hóa thành một nắm bột đá rơi qua các kẽ ngón tay.
Trong mắt Viên Minh hiện lên một tia vui vẻ, vốn dĩ nghĩ rằng khi tu vi tăng lên, Phi Mao thuật khiến thể lực và hình thể tuy được gia tăng nhưng sẽ dần dần yếu bớt, nhưng hình như da vượn trắng không phải như thế, sức mạnh không giảm mà tăng lên.
Hắn quay về hang động tìm trong túi của mình, lấy ra một thanh kiếm dài quấn vải cắm nghiêng ở bên trong, chính là Thanh Ngư kiếm.
Kiếm này hơi có duyên phận với hắn, cùng ngày xảy ra đại chiến với quái vật lông trắng, Thanh Ngư kiếm bị bỏ lại trong núi rừng, hắn lo lắng bị đám người Ô Bảo phát hiện tung tích, không kịp thời lấy lại, vì thế mà khẳng định kiếm bị thất lạc.
Nào biết sau khi hắn ra ngoài thu thập đồ ăn, ngẫu nhiên đi qua đó thì thấy Thanh Ngư kiếm vẫn lẳng lặng ở chỗ cũ.
Viên Minh trèo lên phía trên, rất nhanh đã tới đỉnh.
Hắn đi tới gần một cây cổ thụ, lấy ra một ống trúc từ trong khe hở rễ cây, bên trong chứa một tấm da thú.
Viên Minh mở da thú ra, mặt trên viết đầy chữ nhỏ, là tình huống gần đây của Thập Vạn đại sơn do Cáp Cống lưu lại.
Cáp Cống xuống hẻm núi không bao lâu thì vết thương đã khỏi, đúng lúc Viên Minh muốn hiểu được tình huống của Thập Vạn đại sơn, dùng biện pháp tương tự như lúc trước, mỗi tháng đều nhờ Cáp Cống để tin tức ở lại nơi này.
Nhìn tin tức trên da thú, ánh mắt Viên Minh lạnh lùng vài phần.
Bên ngoài, Thanh Lang bang đã không còn treo thưởng bắt hắn nữa, thật ra Ô Bảo vẫn chưa buông tha, chỉ là âm thầm gia tăng ảnh hưởng.
Chỉ là bây giờ hắn không còn như xưa, chỉ riêng nói về tu vi thôi cũng đã có thể so sánh với Ô Bảo, đương nhiên là hắn không sợ.
Ngoài ra, Thập Vạn đại sơn cũng coi như yên bình, không có chuyện đặc biệt gì phát sinh.
Viên Minh thu hồi da thú, lấy một cái khăn trùm đầu ra quấn mặt lại, đi về phía Cáp Mô cốc.
Trước đây hắn nhờ Cáp Cống hỏi Triệu Đồng mua một món đồ, bây giờ đã gần hai tháng trôi qua, chắc hẳn là Triệu Đồng đã chuẩn bị xong đồ.
Trong lúc chạy, Viên Minh theo bản năng thúc dục Vô Ảnh bộ.
Theo tu vi và pháp lực tăng lên, hôm nay hắn thi triển cũng càng tự nhiên hơn.
Đi được nửa đường, rừng rậm gần đó "ầm ầm" vang lên, một con thỏ xám mập mạp lao ra, hốt hoảng chạy trốn về phía xa xa.
Vì Viên Minh đột phá bình cảnh cho nên đóng cửa suốt ba ngày ba đêm chưa uống một giọt nước nào, giờ phút này bụng có hơi đói, hắn bấm quyết một cái.
Ánh sáng màu xanh hiện lên dưới thân con thỏ đang chạy trốn, đột nhiên có một cây gai sắc bén chồi lên, chuẩn xác xuyên qua thân thể thỏ, đâm sang cả lưng bên kia của nó.
Thỏ xám kêu thảm thiết, giãy dụa vài cái rồi rất nhanh không còn động tĩnh gì nữa.
Hắn đứng dậy lấy thi thể thỏ xám, đang muốn rửa sạch, đột nhiên động tác dừng lại, tầm mắt dừng lại trên cằm và chân trước của con thỏ.
Nơi đó dính không ít máu, hiện ra màu đỏ đen, cũng không phải máu tươi của thỏ.
Từ trong vết máu đông cứng Viên Minh lấy ra một sợi tóc dài mềm mại màu đỏ rực, rõ ràng là tóc người.
Sắc mặt hắn trở nên nghiêm trọng, đứng dậy đi về phía rừng rậm mà con thỏ kia chạy ra.
Mới đầu không có phát hiện gì, nhưng càng thêm về phía trước một đoạn nữa, một mùi máu tươi đã truyền đến.
Viên Minh đi về phía có mùi máu, rất nhanh đã đến một sơn cốc, đẩy cây cối tươi tốt ở cửa cốc ra, đột nhiên sắc mặt của hắn biến đổi.
Chỉ thấy trong sơn cốc ngổn ngang, có mấy thi thể đang nằm dưới đất, đều là thú nô khoác mao, thân thể mỗi người đều vỡ vụn thành vài khối, trạng thái thi thể không đành lòng nhìn.
Da thú của những người này cũng bị xé rách thành nhiều khối, hoàn toàn bị tổn hại.
Viên Minh nhíu mày!
Từ sau khi hắn tiến vào Thập Vạn đại sơn cũng coi như đã quen với cảnh chém giết đẫm máu, nhưng hành vi phân thây hung tàn như thế là lần đầu tiên nhìn thấy, chỉ sợ không có thú nô khoác mao nào dám làm như vậy, nhưng cũng không giống như hung thú làm.
Hắn cố nén ghê tởm mà cẩn thận dò xét thi thể kia một phen, đáng tiếc cũng không có thu hoạch gì.
Viên Minh không tiếp tục ở lại đây, rất nhanh đã rời đi.
Lúc này hắn cũng không còn thèm ăn mà tiếp tục chạy đi, rất nhanh đã đến Cáp Mô cốc.
Nhưng mà Cáp Mô cốc ngày thường có hơi náo nhiệt, giờ phút này lại yên lặng, có vẻ hơi quỷ dị.
Viên Minh vừa đi vừa nhìn khắp nơi, những căn nhà đá trước đây được mấy đệ tử Bích La động dùng để buôn bán đều đóng cửa, vậy mà cả sơn cốc không có một người.
Hắn nhanh chóng đi tới trước gian phòng đá của Triệu Đồng, nơi này cũng là phòng trống.
"Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?" Viên Minh vuốt cằm, lẩm bẩm nói.
Trong tin tức về Thập Vạn đại sơn Cáp Cống nói cho hắn cũng không có gì khác thường, xem ra tai nạn này của Cáp Mô cốc chuyện xảy ra gần đây.
Viên Minh lặng lẽ đứng thẳng một lát, đang muốn xoay người rời đi, đột nhiên nhớ tới một chuyện rồi đi tới phía sau nhà đá, đưa tay vào trong khe hở giữa hai tảng đá lớn ở góc phòng đá.
Hắn rất nhanh lấy tay về, lòng bàn tay đã có thêm một khối da thú.
Viên Minh và Triệu Đồng giao dịch nhiều lần, có chút quen biết, đây là nơi hai người để lại lời nhắn cho nhau, phương thức viết thư để trao đổi với Thổ Lặc, giao lưu với Cáp Cống kia đều là học được từ chỗ Triệu Đồng.
Viên Minh mở da thú ra, nội dung bên trên không nhiều lắm, rất nhanh đã đọc xong.
Căn cứ theo tin nhắn Triệu Đồng để lại, đóng cửa Cáp Mô cốc là yêu cầu của tông môn Bích La động. Về phần nguyên nhân, hình như là trong Thập Vạn đại sơn đã xảy ra biến cố gì đó, Triệu Đồng còn dặn Viên Minh phải cẩn thận.
Hắn thu hồi da thú, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh bầm thây không lâu trước đây đã nhìn thấy, không biết cái chết của những thú nô khoác mao kia có quan hệ gì với biến cố trước mắt hay không?
Viên Minh không dừng lại nhiều ở Cáp Mô cốc, rất nhanh đã xoay người rời đi, trực tiếp trở về chỗ ở trong hẻm núi sương mù, muốn củng cố kết giới một chút.
Mặc dù tu vi của hắn tăng lên nhưng cũng không dám mù quáng tự đại, biến cố trong Thập Vạn đại sơn còn làm cho Bích La động coi trọng, đương nhiên là hắn cũng không dám xem nhẹ.
Năm ngày sau, Viên Minh lại đi ra khỏi hang động lần nữa, leo lên đỉnh hẻm núi mà đi về phía cột mốc biên giới một chút.
Cũng không phải là hắn muốn ra ngoài săn thú, mà do hôm nay là ngày nộp tinh huyết.
Rất nhanh Viên Minh đã đến chỗ tảng đá đánh giới biên giới kia, phát hiện Ô Lỗ cũng đã tới.
"Ô Lỗ, dạo vẫn như xưa chứ." Viên Minh chào hỏi.
“Vẫn khoẻ, mấy ngày gần đây Viên Minh huynh thế nào?” Ô Lỗ mỉm cười hỏi.
"Coi như còn tốt." Viên Minh mỉm cười nói, thái độ có vài phần thân thiện hơn so với lúc trước.
Tuy Thanh Lang bang đã rút nhân thủ, không còn ồ ạt truy tìm hắn, nhưng mâu thuẫn giữa hai bên vẫn chưa hóa giải, hiện giờ đã trôi qua mấy tháng, Thanh Lang bang chưa từng mai phục hắn ở gần chỗ biên giới là vì có không ít liên quan đến Ô Lỗ.
"Ô Lỗ huynh, mấy ngày trước ta đến Cáp Mô cốc, nơi đó không có một bóng người, sau khi hỏi thăm nhiều nơi mới nghe nói trong Thập Vạn đại sơn xảy ra dị biến dẫn đến Cáp Mô cốc bị phong tỏa, tin tức của Thanh Lang bang linh thông, không biết có phải chính là như vậy hay không?" Viên Minh hỏi.
"Sau này Thập Vạn đại sơn sẽ phát sinh biến cố gì thì chúng ta cũng không biết rõ lắm." Ô Lỗ như có điều suy nghĩ rồi lại thở dài một tiếng, lắc đầu nói.
Hai người đang câu nói câu không, Hô Hỏa trưởng lão cưỡi chim ưng khổng lồ từ xa bay tới, đáp xuống ở gần chỗ biên giới.
“Gặp qua Hô Hỏa trưởng lão!” Viên Minh và Ô Lỗ vội vàng đứng dậy hành lễ.
"Hai người các ngươi đều ở chỗ này, rất tốt, ta có chuyện muốn nói cho các ngươi biết." Hô Hỏa trưởng lão nhảy xuống từ chim ưng khổng lồ, nói.
"Kính xin Hô Hỏa trưởng lão phân phó." Hai người Viên Minh cung kính đáp lại.