Chương 41: Trong hoạ có phúc

Giữa vòng vây, Cáp Cống bị lưới lớn màu vàng vây lại nhìn liên tiếp các diễn biến xung quanh, cũng mở to hai mắt, lòng thấy tò mò với bóng trắng đột nhiên đến kia.

Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xẹt ra từ trong sương khói, chính là Viên Minh hóa thành vượn trắng, Thanh Ngư kiếm trong tay hóa thành một bóng ảnh màu xanh chém mạnh tấm lưới màu vàng.

Thanh Ngư kiếm vốn sắc bén, sau khi rót vào pháp lực càng thêm sắc bén hơn, lưới lớn màu vàng lập tức bị chém đứt một lỗ hổng.

"Sao ngươi lại tới đây, không phải ta bảo ngươi đi trước sao?" Cáp Cống nhìn thấy Viên Minh, hạ giọng, vội vàng nói.

“Câm miệng lại!” Viên Minh lai vung kiếm chém, cánh tay vượn thứ ba trên ngực và bụng hắn cũng hung hăng nắm lấy tấm lưới lớn.

"Xoẹt" một tiếng, lưới lớn màu vàng cuối cùng cũng bị xé rách, Cáp Cống lăn ra từ bên trong.

“Đi!” Viên Minh không khỏi ôm Lấy Cáp Cống, chạy ra ngoài.

Vòng vây xung quanh giờ đã loạn hết cả lên, càng ngày càng tràn ngập sương mù, hai người Viên Minh dễ dàng đột phá các lớp bao vây, mắt thấy sắp chạy ra khỏi vòng vây.

Một bóng người xuất hiện ở phía trước, vậy mà lại là Ô Lỗ.

“Ô Lỗ!” Ánh mắt Viên Minh trầm xuống, Thanh Ngư kiếm trong tay sáng lên hàn quang, chém về phía đối phương!

Sương khói xung quanh tản đi rất nhanh, không thể bị trì hoãn ở chỗ này được, nhất định phải tốc chiến tốc thắng!

Ô Lỗ lộ ra vẻ mặt phức tạp, né sang bên cạnh.

Ánh mắt Viên Minh lộ ra sự kinh ngạc, nhưng không dừng lại, chạy ra khỏi khu vực sương mù.

“Không tốt, Viên Minh chạy thoát rồi!” Vừa rời khỏi vòng vây, bóng dáng hai người Viên Minh lộ ra rõ ràng, bị một thú nô khoác mao ở bên ngoài vòng vây nhìn thấy.

Viên Minh không thèm để ý, chạy về phía thung lũng sương mù ở phía nam.

Hắn dùng hình thái vượn trắng thi triển Vô Ảnh bộ đến cực hạn, tuy rằng mang theo một người nhưng tốc độ vẫn cực nhanh, trong chớp mắt đã biến mất trong rừng rậm.

Đột nhiên một bóng người cũng chạy thoát khỏi chiến trường, lại là quái vật lông trắng kia, đuổi theo phía hai người Viên Minh chạy trốn.

Đám người Ô Bảo, Kim Khôn cũng lao ra khỏi khu vực sương mù, sắc mặt lại không tốt lắm.

Bọn họ tỉ mỉ bày ra kế hoạch bắt giữ gần như không có sơ hở vậy mà lại bị một con quái vật lông trắng không biết từ đâu xuất hiện hủy hoại.

"Khụ! Cái này cũng không trách được ta, ta cũng thay ngươi chặn người lại, có trời mới biết được cái thứ kia xuất hiện từ chỗ nào.” Kim Khôn nhún nhún vai, vẫy hai tay.

"Người không bắt được, đồ vật treo thưởng cũng không có cách nào đưa." Sắc mặt Ô Bảo âm trầm nói.

"Vừa rồi ngươi cũng thấy được thực lực của quái vật lông trắng, chỉ sợ là ngay cả ta và ngươi liên thủ mới có thể miễn cưỡng ứng phó, tuy Kim Khôn ta tham, nhưng cũng sẽ không lấy tính mạng của các huynh đệ ra mạo hiểm." Kim Khôn liếm đôi môi khô nứt, cười lạnh một tiếng.

"Bắt được người, ngoại trừ lời hứa lúc trước ta sẽ có cảm tạ khác, nhưng ta chắc chắn hắn phải sống." Ô Bảo trầm giọng nói.

"Không biết vì sao ngươi lại để ý đến tiểu tử kia như vậy, nhưng Linh Cẩu đường ta không tham gia, sau này sẽ còn gặp lại. Đi thôi!” Kim Khôn nói xong thì sai người cõng mấy người bị thương lên, xoay người rời đi.

"Viên Minh trốn ở đâu?" Ô Bảo nhìn đám người Linh Cẩu đường dần dần đi xa, hai mắt đỏ lên, rõ ràng đã sắp nổi giận, lạnh giọng hỏi.

"Hình như vừa rồi ta thấy đi về hướng kia, quái vật lông trắng cũng đi hướng đó." Ô Lỗ chỉ về phía đông theo một hướng nào đó.

“Đuổi theo!” Ô Bảo ra lệnh một tiếng, trước tiên đuổi theo phía đông, những người còn lại theo sát phía sau.

Sau khi hai nhóm người lần lượt rời đi, hiện trường lại lâm vào yên tĩnh.

Nhưng vào lúc này, trên một cây lớn gần đó, một cành cây to bằng cánh tay phát ra tiếng "ào ào" không thể nghe thấy, một con mèo bạc bước ra.

Sau đó nó liếm liếm thân thể mình, lại ngẩng đầu lên, con ngươi hai màu hổ phách và vàng chớp chớp, nhìn về phía nam một cái.

Thân hình nó nhẹ nhảy lên, lại rơi xuống một cái cây ở gần đó khác, lại nhảy vài cái, đã biến mất ở xa xa.

......

Viên Minh hóa thành vượn trắng cõng Cáp Cống, dùng hết sức chạy trốn về phía hẻm núi sương mù.

Nhìn sương mù màu trắng dần dần dày đặc hơn, trong lòng Viên Minh khẽ buông lỏng.

Chỉ cần tiến vào khu vực hẻm núi là an toàn.

“Viên huynh, cẩn thận!” Đột nhiên Cáp Cống sau lưng kêu lên.

Một bóng dáng màu trắng không một tiếng động vội vàng đuổi theo từ phía sau, vậy mà còn nhanh hơn Viên Minh, hai giây đã đến phía sau Viên Minh, vung một quyền quật về phía đầu Cáp Cống.

Thân thể Viên Minh vội vàng cúi thấp xuống, lăn ra phía bên cạnh.

Nhưng tốc độ quái vật lông trắng quá nhanh, hắn không thể tránh thoát hoàn toàn, bả vai trái bị đánh làm cả người bay ngang ra ngoài, Cáp Cống cũng bị hất văng khỏi lưng hắn.

Viên Minh chỉ cảm thấy xương vai trái đau nhức, nửa người tê dại, một dòng máu chảy ngược lên trên cổ họng bị hắn nuốt trở về.

Quái vật lông trắng cũng không để ý tới Viên Minh, mà hóa thành một bóng trắng, chạy về phía Cáp Cống.

“Mau xem kiếm!” Viên Minh thấy không kịp cứu viện, vận chuyển "Súc Nguyên tí", nháy mắt cánh tay phải thô to thêm một vòng, ném Thanh Ngư kiếm ra ngoài.

Vụt!

Thanh Ngư kiếm lướt qua để lại một tàn ảnh lạnh lẽo giống như sét đánh, trong nháy mắt bay đến trước người quái vật lông trắng.

Quái vật lông trắng vung quyền đấm về phía Thanh Ngư kiếm, thân hình vẫn như cũ bay về phía trước.

Chỉ nghe một tiếng "keng" vang lên, Thanh Ngư kiếm bị đánh bay ra ngoài, nắm đấm của quái vật lông trắng bị cắt ra một vết thương sâu có thể nhìn thấy xương.

Bên trong Thanh Ngư kiếm ẩn chứa sức mạnh của "Súc Nguyên tí" khiến cho thân hình quái vật lông trắng thoáng nhoáng lên một cái.

Không đợi nó ổn định thân hình, mặt đất dưới chân nó "ầm ầm" vang lên, một cây gai thô đâm lên, tuy không thể đâm thủng bàn chân quái vật, nhưng cũng làm cho thân thể vốn không vững lảo đảo suýt chút nữa thì té ngã.

Viên Minh nhân cơ hội thi triển Vô Ảnh bộ, nhoáng một cái đã xuất hiện bên cạnh Cáp Cống, đưa tay bắt thân thể hắn, tung người nhảy lên một cây to gần đấy, hai ba cái đã bò lên đỉnh cây.

"Viên huynh, đa tạ huynh lại cứu ta một mạng." Cáp Cống mở miệng đầy máu tươi, miễn cưỡng cười nói.

"Để xem lần này chúng ta trốn thoát được hay không rồi hẵng cảm tạ ta." Viên Minh nói một câu rồi ôm hắn nhảy ra xa.

Hắn không mang theo Cáp Cống nhảy vào hẻm núi, quái vật lông trắng đuổi theo quá gần, giờ phút này nếu tiến vào hẻm núi thì chẳng những không có cách nào bỏ xa đối phương, mà ngược lại, ở trong loại địa phương bằng phẳng này hai người chắc chắn sẽ khó thoát.

Chỉ có trong rừng rậm quen thuộc bọn họ mới có một đường sống.

Quái vật lông trắng ổn định thân hình, hai mắt đỏ như máu gầm lên một tiếng, mặc kệ vết thương trên tay, thân hình hóa thành một bóng trắng đuổi theo.

Con quái này vô cùng linh hoạt, dễ dàng trèo lên cây cao, không hề chậm hơn Viên Minh chút nào.

"Cáp Cống, ta phát hiện quái vật kia từ đầu đến cuối hình như vẫn luôn nhắm đến ngươi, trước đó ngươi đã gặp qua nó?" Viên Minh tăng tốc độ lên đến cực hạn, miễn cưỡng kéo dài một chút khoảng cách với quái vật lông trắng, vội vàng hỏi.

Cáp Cống lộ ra một tia mất tự nhiên nhưng không nói gì.

Một thân cây thô to bắn tới từ phía sau, đánh về phía sau lưng Viên Minh.

Thân hình Viên Minh thấp bé, lướt ngang bên cạnh mới miễn cưỡng tránh thoát thân cây.

Nhưng mà bị việc làm chậm trễ, khoảng cách của hai bên bị kéo gần lại không ít.

"Cáp Cống, có chuyện gì cứ nhanh chóng nói, chút nữa chúng ta bị đuổi kịp là ta không đánh lại quái vật kia đâu." Viên Minh trầm giọng nói.

Trong ánh mắt Cáp Cống lộ ra một tia giãy dụa, rốt cục hạ quyết tâm, mở miệng nói: "Viên huynh yên tâm, ta biết vì sao nó tìm tới đây, cũng biết phương pháp lui địch.”

Trong lúc nói chuyện, hắn lấy ra một cái bình ngọc từ trong ngực, hơi nghiêng xuống, một viên châu có màu đỏ như máu to cỡ trứng chim bồ câu lăn ra, tản mát ra mùi máu nồng đậm dị thường.

"Đây là cái gì?" Viên Minh trừng mắt.

Quái vật lông trắng phía sau ngửi được mùi máu của viên châu, vẻ tham lam lộ rõ trong mắt, tốc độ tăng nhanh không ít, lần nữa kéo gần khoảng cách giữa hai người, cách chưa tới mười trượng.

Cáp Cống không có lo lắng, cánh tay vung lên, ném viên châu đỏ như máu ra bên ngoài.

Quái vật lông trắng kêu một tiếng, ngay lập tức vứt bỏ hai người, đuổi theo viên châu màu đỏ như máu kia.

Viên Minh thấy vậy thầm kinh hãi, nhưng cũng không nói gì, xoay người chạy về phía hẻm núi, không chút do dự tung người nhảy vào trong đó.

Tuy rằng mang theo một người, nhưng hình dạng vượn trắng của hắn vẫn leo núi như bay, rất nhanh biến mất trong sương mù mênh mông, đã đến đáy hẻm.

Viên Minh không dừng mà chạy về phía sâu trong hẻm núi, chạy thêm hai ba dặm mới ngừng lại.

"Nơi này có sương mù lượn lờ, đám người Ô Bảo cũng khó có thể đuổi đến, có lẽ tạm thời sẽ an toàn." Hắn thả Cáp Cống xuống, bấm quyết giải trừ Phi Mao thuật, đặt mông ngồi trên mặt đất mà thở dốc.

Liên tục mấy trận đại chiến, pháp lực của hắn đã cạn kiệt, thể lực cũng tiêu hao hầu như không còn, thật sự không chạy nổi.

"Chuyện ngày hôm nay cũng nhờ Viên huynh, ta lại nợ ngươi một cái mạng." Cáp Cống chậm rãi nói.

"Đám người Ô Bảo đó vốn là tới tìm ta, thiếu nợ gì. Ngược lại quái vật lông trắng kia là có chuyện gì, vì sao phải đuổi giết ngươi? Còn có viên châu màu đỏ như máu kia là thứ gì?” Viên Minh thở dốc một hồi, hơi thở dần dần hồi phục mới hỏi.

"Việc này nói ra thì dài, viên châu màu đỏ như máu kia được gọi là Huyết hoàn, chỉ cơ thể hung thú thượng giai mới có thể ngưng kết ra, có thể nói là tinh hoa khí huyết toàn thân." Cáp Cống giải thích.

“Hung thú thượng giai! Làm sao ngươi giết được?” Viên Minh có hơi khiếp sợ.

Hiện tại hắn cũng không dám đi đụng hung thú thượng giai.

"Ta làm gì có bản lĩnh đó, lúc trước ngẫu nhiên gặp phải một con hung thú thượng giai trọng thương sắp chết, may mắn lấy được viên Huyết hoàn từ trên thi thể kia, về sau lại bị quái vật lông trắng nhìn chằm chằm." Cáp Cống cười khổ nói.

“Quái vật lông trắng kia thực lực mạnh mẽ, làm sao ngươi trốn thoát được?”

Viên Minh vẫn có hơi không tin, truy vấn.

"Lúc ấy trên người quái vật kia có thương tích, trên người ta lại có một bùa chú giam cầm nên mới may mắn thoát thân, không nghĩ tới qua lâu như vậy, quái vật kia vẫn còn đuổi theo." Cáp Cống thở dài.

"Thì ra là như vậy, nhưng mà lần này coi như là có phúc trong họa, nếu như không có quái vật này đến quấy rối, ta và ngươi sợ là phải để mạng trong tay đám người Ô Bảo. Hiện giờ tuy rằng ngươi ném Huyết hoàn đi, nhưng cũng không có cách nào cam đoan quái vật kia không đuổi theo nữa, nhanh chóng phục hồi một chút.” Viên Minh gật đầu, tự mình chạy đến một góc khoanh chân ngồi xuống vận công điều hòa.

Cáp Cống bị quái vật lông trắng đánh một quyền ảnh hưởng đến thương thế, hiện tại toàn thân trên dưới không chỗ nào không đau, lúc này cũng khoanh chân ngồi xuống vận công chữa thương.

Nửa canh giờ sau, Viên Minh mở mắt ra trước.

Dưới sự trợ giúp của Cửu Nguyên quyết, pháp lực của hắn đã hoàn toàn khôi phục, thể lực cũng gần như đầy đặn.

Xung quanh là một mảnh yên tĩnh, cũng không có tình huống dị thường, xem ra hơn phân nửa là quái vật lông trắng có Huyết hoàn nên đã lui, không đuổi theo nữa.