"Viên Minh, Ô Bảo, đi ra khỏi hàng." Hô Hỏa trưởng lão không nói hai lời, lập tức quát.
Ô Bảo dẫn đầu đi ra khỏi hàng ngũ, vẻ mặt có chút vinh quang.
Viên Minh thì cau mày, chậm một bước đi ra, thái độ của hai người có sự khác biệt rõ ràng.
Những thú nô khoác mao còn lại thấy thế, ai nấy đều than thở không thôi, rất là hâm mộ.
"Chọn xong thì các ngươi xuất phát ngay đi." Hô Hỏa trưởng lão nói.
"Đa tạ." Nữ tử váy đỏ Trần Uyển ôm quyền tạ ơn.
Ba người còn lại cũng cáo từ một tiếng, mang theo Viên Minh và Ô Bảo xuất phát đến Thập Vạn đại sơn.
“Trong khoảng thời gian này, các ngươi cũng phải tiếp tục săn bắn, một khi gặp phải đệ tử ký danh, nếu như được gọi lại thì cũng không được từ chối, người làm trái lệnh... Ta tin các ngươi sẽ không làm trái.” Hô Hỏa trưởng lão nói xong câu cuối cùng mới giải tán mọi người.
......
Mấy đệ tử ký danh kia đi ở phía trước khá nhanh, hai người Viên Minh và Ô Bảo vội vàng đi theo, càng giống như tùy tùng hơn người dẫn đường.
Nhưng đợi đến khi xuyên qua hẻm núi, chính thức tiến vào khu vực hung thú hoạt động, những người đó liền dừng lại.
Trần Uyển lấy ra một tấm bản đồ da thú từ trong ngực, trải ra trên một tảng đá, gọi hai người Viên Minh, hỏi: "Hai người các ngươi, có ai từng đến nơi này chưa?”
Ngón tay tinh tế trắng nõn của nàng đang chỉ vào một thung lũng sâu trong Thập Vạn đại sơn.
Ô Bảo nhìn kỹ một lát, trong mắt lại nổi lên vẻ nghi hoặc.
Cho tới bây giờ đám thú nô khoác mao như bọn họ đi đâu cũng thấy như nhau, nhiều nhất cũng chỉ nhớ đường trở về, đưa bản đồ cho hắn xem chẳng khác cho thằng mù xem.
Ngược lại, Viên Minh cau mày, nhìn vô cùng cẩn thận, vẻ mặt như đang suy nghĩ.
"Có hiểu không?" Trần Uyển hỏi.
Ô Bảo lộ vẻ khó xử, chỉ có thể lắc đầu, nhưng nhìn bộ dáng viên Minh, trong lòng không khỏi thầm mắng một tiếng: "Giả vờ cái gì?”
“Trần Uyển sư muội, ta mang bọn họ đến chỉ là ứng phó một chút công việc, ngươi thật sự trông cậy vào bọn họ có thể giúp được sao?” Khôn Đồ nhếch miệng cười, lắc đầu nói.
"Chúng ta hiện đang ở lối vào hẻm núi, đó là ở đây. Nơi xa nhất ta đã từng đến là khu rừng trúc mà tím này, khoảng cách từ đó đến chỗ mà ngươi hỏi ít nhất cũng cần hai ngày đường.” Lời hắn vừa dứt, giọng nói của Viên Minh vang lên.
Nghe nói vậy, đôi mắt Trần Uyển vốn đã không ôm hy vọng lại sáng lên, tiếp tục nói: "Vậy từ đây đến Tử Trúc lâm mất bao lâu?"
“Tránh đại bộ phận hung thú, cố gắng không phát sinh chiến đấu kéo dài mà nói, năm ngày là có thể đến." Viên Minh nói.
Trong lúc nói chuyện, hắn ngẩng đầu, tầm mắt dời ra ngoài, lại nhìn thấy đệ tử Luyện Lô đường tên là Ba Đạt đang rũ mắt xuống như có như không mà nhìn đùi ngọc thon dài của Trần Uyển.
Gã này nhìn nhược nhược nhưng cũng không phải là người thành thật gì.
Tuy rằng Viên Minh khinh bỉ trong lòng, nhưng không xen vào việc của người khác.
"Nếu như cưỡi linh thú thì không cần đến năm ngày." Khôn Đồ mở miệng nói.
Dứt lời, hắn giơ tay lên vỗ túi linh thú bên hông, trong miệng túi có một luồng ánh sáng màu xanh bay ra, rơi vào cách đó không xa, từ đó hiện ra một con sói lớn màu xanh thân dài chừng hai mét.
Cơ bắp cả người con sói này đầy đặn, trong hai mắt ánh lên màu đỏ sậm nhàn nhạt, giữa mi tâm sinh ra một bụi lông màu trắng, trước miệng lộ ra hai cái răng vừa dài vừa sắc nhọn, có vẻ vừa hung ác lại uy mãnh.
"Trần Uyển sư muội, sói xanh của ta chính là hung thú thượng giai cấp một, tốc độ không chỉ cực nhanh, hơn nữa chạy vô cùng thoải mái ổn định, không bằng ngươi cưỡi nó cùng với ta." Vẻ mặt Khôn Đồ đầy ý cười, mời nói.
Nghe nói vậy, không đợi Trần Uyển mở miệng, ngay lập tức người cùng ở Ngự Thú đường với Khôn Đồ là Ương Thiển nhíu mày, rõ ràng rất bất mãn với sự lấy lòng của sư huynh Khôn Đồ.
"Đa tạ ý tốt của sư huynh, nhưng mà không cần, ta cũng có linh thú của mình." Sắc mặt Trần Uyển bình tĩnh, lạnh nhạt từ chối.
Dứt lời, giơ tay lên vỗ túi linh thú bên hông mình, lúc này có ánh sáng màu xanh bay ra, hóa thành một con tê giác da xanh vừa dài vừa có vẻ vô lại.
So với con sói xanh của Khôn Đồ kia, tuy rằng hình thể con tê giác da xanh này nhỏ hơn không ít, nhưng trên đầu và cổ đều có một tầng giáp trụ kim loại, trên lưng cũng được trang trí một cái yên bằng da giống như yên ngựa, nhìn cũng rất thoải mái.
"Thì ra sư muội đã sắp xếp ổn thỏa linh thú, ngược lại là sư huynh ta đường đột." Khôn Đồ thấy thế, dường như cũng không thèm để ý chút nào mà tự mình nhận tội trước một tiếng.
Ngay sau đó, Ương Thiển cũng vỗ túi linh thú, gọi ra một con mãng xà đỏ rực dài bảy mét, thân hình nàng nhảy lên trên mãng xà mà nửa nằm nửa ngồi.
Con mãng xà đỏ rực lúc này ngẩng người lên, tiếp nhận dáng người thướt tha của nàng.
Ba Đạt cũng gọi ra linh thú của mình, là một con heo rừng khổng lồ có lông đen, bộ dáng cũng không thể so sánh với ba vị trước, nhưng hai cái răng trắng như tuyết kia làm cho người ta vừa nhìn cũng biết nó không phải là hung thú bình thường.
"Khôn Đồ sư huynh, hai nữ tử chúng ta không tiện mang theo bọn họ, để ngươi và Ba Đạt sư đệ mỗi người mang theo một người, như thế nào?" Trần Uyển nhìn thoáng qua Viên Minh và Ô Bảo, nói.
Khôn Đồ nghe vậy, nhíu mày, Ba Đạt cũng ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt tràn đầy kháng cự.
"Sư muội, bọn họ chỉ là thú nô khoác mao ti tiện, sao xứng cưỡi linh thú cùng với sư huynh ta?" Ương Thiển lại phá lệ phẫn nộ, lên tiếng trách cứ ngay lập tức.
"Chúng ta cần bọn họ dẫn đường, nếu như không cưỡi linh thú, tốc độ sẽ chậm hơn rất nhiều, được không bù mất." Trần Uyển không nhanh không chậm nói một câu.
"Đại nhân nói rất đúng, dùng linh thú làm tọa kỵ như vậy, chúng ta không xứng." Ô Bảo vội vàng mở miệng với vẻ mặt sợ hãi.
Lúc này, Ba Đạt cũng mở miệng nói: "Trần Uyển sư tỷ, bọn họ là thú nô khoác mao, thi triển Phi Mao thuật chạy có lẽ là không kém linh thú bao nhiêu, không cần quá lo lắng.”
Nghe nói vậy, Trần Uyển cũng đành phải từ bỏ, quay đầu nhìn về phía Viên Minh, hỏi: "Ngươi có thể đuổi theo không?”
Viên Minh không muốn trì hoãn ở chỗ này liền gật đầu.
Tuy hắn có hơi hâm mộ linh thú của những đệ tử ký danh này, nhưng trong lòng càng quan tâm làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ hơn, lấy được càng nhiều tinh huyết làm thưởng thì càng tốt.
"Vậy thì được rồi, chuyện không nên chậm trễ, chúng ta xuất phát ngay lập tức." Trần Uyển nói.
Viên Minh làm người dẫn đường, thi triển Phi Mao thuật trước tiên, hóa thành vượn trắng nhảy lên, đi sâu vào trong núi rừng.
"Ta ở phía sau đề phòng, phòng ngừa bất trắc." Khôn Đồ nhìn thoáng qua những người khác, mở miệng nói.
Trần Uyển không do dự, ngay lập tức thúc dục tê giác da xanh đuổi theo, Ba Đạt theo sát phía sau, Ương Thiển cũng đi theo ngay lập tức.
Đợi đến khi mấy người chạy ra khỏi tầm mắt, Khôn Đồ mới cưỡi sói xanh, ánh mắt quét về phía Ô Bảo.
"Viên Minh này nhìn không giống như bao cỏ, có thể thu vào dưới trướng hay không?" Khôn Đồ mở miệng nói.
Ô Bảo nghe vậy, trong lòng khẽ run lên, vội vàng nói: "Chủ nhân, người này rất kiêu căng, không phải là người có thể ở dưới người. Lúc trước ta cũng từng thử mời chào, chẳng những hắn không chịu, còn giết không ít người chúng ta.”
“Thôi, chỉ là thú nô mà thôi, muốn thì có người khác. Lần này ta sẽ giúp ngươi trừ khử hắn, nhưng mà đồ đạc mỗi tháng các ngươi cống nạp sau đó phải thêm một phần.” Khôn Đồ nghe vậy nhíu mày, nói ngay lập tức.
"Đa tạ chủ nhân.” Ô Bảo nói lập tức.
"Ta bồi dưỡng Thanh Lang bang và Linh Cẩu đường các ngươi là muốn các ngươi làm việc cho ta, không phải gây phiền toái cho ta. Loại chuyện này không phải là ví dụ, sau này nếu còn có nữa, vị trí của ngươi và Kim Khôn sẽ cho người khác ngồi.” Khôn Đồ nói xong, khống chế sói xanh chạy như bay.
Ô Bảo liên tục gật đầu, sau lưng sớm đã đổ mồ hôi lạnh, cũng vội vàng thi triển Phi Mao thuật hóa thành một con sói lông xanh, chạy như điên đuổi theo.
......
Bây giờ đang là cuối mùa thu, ban đêm trong rừng núi có lửa trại hừng hực, bốn người Khôn Đồ ngồi vây quanh đống lửa, ăn thịt vừa nướng chín.
Bốn con linh thú khác nhau nằm xếp bằng phía sau chủ nhân, hình thành một vòng vây đặc thù, bảo vệ bọn họ ở trung tâm.
Viên Minh và Ô Bảo là hai thú nô khoác mao, đương nhiên là không có tư cách chung sống với bọn họ, được sắp xếp ở phạm vi xa hơn.
Gió đêm thổi nhẹ, một mình Viên Minh ngồi xếp bằng trên một gốc cây cổ thụ, nhắm mắt khoanh chân ngồi thiền tu luyện.
Khu vực này hắn rất quen thuộc, vốn dĩ ở chỗ này có một con thằn lằn vảy xanh sinh sống nhưng tháng trước đã bị hắn giết, trong thời gian ngắn tạm thời sẽ không có hung thú nào khác sống ở chỗ này.
Hơn nữa cộng thêm sự bảo vệ của bốn linh thú, thật ra không cần bọn họ canh gác.
Đúng lúc này, đột nhiên tai Viên Minh khẽ động, ngay lập tức mở hai mắt, đánh giá rừng núi tối tăm, đột nhiên nhìn thấy một bóng đen nhanh chóng lướt qua từ trong bụi cây.
Hắn xoay người nhảy xuống mà đuổi theo bóng đen kia.
Nhưng còn chưa đuổi theo được vài bước đã thấy bóng đen phía trước đột nhiên ngừng lại rồi quay đầu nhìn về phía mình.
Viên Minh hoảng sợ, ngay lập tức ngừng lại, giậm mạnh chân.
Chỉ thấy thứ kia cao gần tám mét, thân hình không khác gì với con người, cả người toàn là lông, ngay cả trên mặt cũng không ngoại lệ, nhìn qua giống như là một con vượn già lông trắng đang đứng thẳng.
Nhưng đôi mắt lại đỏ tươi, trong đêm tối phản xạ hào quang khát máu, nhìn thấy nó khiến sống lưng Viên Minh lạnh lẽo.
Đúng lúc này, phía sau Viên Minh cũng có một trận tiếng ồn ào truyền đến.
"Hỏng rồi, bị đánh len." Trong lòng Viên Minh rùng mình, đột nhiên cảm thấy tình cảnh không ổn.
"Ở bên kia." Đúng lúc này, một tiếng kêu của nữ tử truyền đến.
Ngay sau đó, mấy bóng người vọt ra từ phía sau, đi tới bên cạnh Viên Minh, chính là mấy người Trần Uyển.
Viên Minh thở phào nhẹ nhõm, xoay người lại nhìn về phía con quái vật kia, lại phát hiện phía trước trống rỗng, đã không thấy con kia.
"Sao ngươi lại ở đây?" Trần Uyển vừa nhìn thấy Viên Minh, lập tức hỏi.
"Ta canh đêm ở bên ngoài, phát hiện một con quái vật hình người lông dài thì đuổi theo." Viên Minh thành thật thật trả lời.
"Quái vật đó đâu?" Vừa nghe thấy chuyện này, Khôn Đồ không sợ mà ngược lại còn mừng rỡ, vội vàng hỏi.
Đôi mắt của Trần Uyển và Ương Thiển cũng sáng lên, tầm mắt tập trung vào Viên Minh, có vẻ có hơi vui mừng.
"Chạy rồi, vừa rồi còn ở phía trước, nhưng sau khi các ngươi đuổi theo, thứ kia liền chạy đi." Viên Minh chớp chớp mắt, nói.
"Đi về hướng nào?" Khôn Đồ hỏi lập tức.
Viên Minh cũng không chú ý quái vật cuối cùng đi đến bên nào, ngón tay tùy ý một hướng nói: "Hình như là bên kia.”
Khôn Đồ không nói hai lời liền đuổi theo.
Linh thú sói xanh của hắn lướt qua từ đỉnh đầu mọi người, đuổi theo bên kia.
Ương Thiển cũng đuổi theo ngay lập tức.
"Không thi triển Phi Mao thuật cũng tùy tiện đuổi theo Nhân Tiêu, ngươi muốn chết sao?" Trần Uyển trách Viên Minh một tiếng, cũng đuổi theo ngay lập tức.
Ba Đạt cưỡi heo rừng lông đen, cười nhạo Viên Minh một tiếng rồi đi theo phía sau.
"Nhân Tiêu? Đó là thứ gì?”
Viên Minh trực tiếp bỏ qua lời trách cứ của Trần Uyển, chỉ là trong lòng có vài phần hứng thú với thứ mà nàng nhắc tới.