Chương 38: Thai nghén

Ngay khi Viên Minh đang chuyên tâm tu luyện bộ pháp, trong Cáp Mô cốc vẫn có người đến người đi, có hơi náo nhiệt.

Cách Cáp Mô cốc hơn mười dặm, một bãi đất trống rợp bóng cây, bang chủ Thanh Lang bang Ô Bảo khoanh chân ngồi, nhắm mắt ổn định hô hấp.

Bỗng nhiên, một tiếng bước chân dồn dập vang lên, một bóng dáng bước nhanh chạy vào.

"Tán Bái, mọi chuyện thế nào?" Ô Bảo không mở mắt, mở miệng hỏi.

"Bang chủ, đúng như ngươi dự đoán, quả nhiên tên Viên Minh kia đã lâu rồi không đến Cáp Mô cốc, đáng tiếc chúng ta đến trễ một bước, để cho tiểu tử này chuồn mất." Tán Bái khom người nói.

“Hừ, ngay cả Ba Âm cũng bị giết chết, ngươi cho rằng chỉ dựa vào mấy người các ngươi là có thể giữ hắn lại?” Ô Bảo bất ngờ mở mắt, lạnh lùng nói.

"Bang chủ đừng tức giận, cũng không phải là ta hoàn toàn không có thu hoạch, Viên Minh từng có giao dịch với hai người." Tán Bái vội vàng nói.

Ô Bảo chỉ nhìn Tán Bái, không nói gì.

"Một trong số đó là đệ tử ký danh Triệu Đồng, có hơi tham tài, sau khi nhét chút đồ tốt hắn nói đã bán cho Viên Minh một bộ pháp. Một người khác tên là Thổ Lặc, là người chuyên lén lút bán tin tức, ta đoán chừng Viên Minh từ chỗ hắn biết chuyện chúng ta truy sát hắn.” Tán Bái cười gượng hai tiếng, tiếp tục nói.

"Biết rồi, nghĩ hết mọi biện pháp tìm được điểm dừng chân của Viên Minh, ta muốn tự mình gặp hắn. Mặt khác, phải nhấn mạnh thêm một lần nữa cho những thế lực kia, nhất là Linh Cẩu đường, bắt được Viên Minh thì không được giết, ta muốn hắn còn sống.” Ô Bảo nói xong, nhắm mắt lại.

"Đã rõ, thuộc hạ cáo từ." Tán Bái đáp một tiếng, lui ra ngoài.

“Viên Minh..... Ngươi có thể dùng sức một mình để giết chết Ba m, chỉ sợ cũng không dưới Luyện Khí kỳ tầng hai, trên người ngươi có bí mật gì! Ngược lại ta muốn nhìn xem đến tột cùng là tạo hóa gì có thể giúp cho tu vi ngươi tăng lên nhanh như vậy!” Lần thứ hai Ô Bảo mở hai mắt, ánh mắt sáng rực.

......

Núi rừng gần hang động của Viên Minh.

Một bóng người quỷ dị lóe lên trong rừng, khi thì ở bên trái, trong nháy mắt đã đến bên phải, bụi cây trong rừng không gây bất kỳ ảnh hưởng nào với hắn, bóng người quỷ dị cũng không đụng phải cỏ cây hoa lá nào, dường như thân thể đó không có máu thịt.

Đột nhiên bóng người dừng lại, đáp xuống trên một tảng đá lớn, là Viên Minh đang thở dốc từng ngụm, trong mắt lại mang theo sự vui mừng.

Hắn trở về chỗ này đã được ba ngày.

Trong ba ngày này, Viên Minh không có tu luyện Cửu Nguyên quyết, tất cả thời gian và công sức đều dùng vào luyện tập Vô Ảnh bộ.

Tuy rằng nơi này có thể ẩn nấp, nhưng trên thiên hạ không có tường nào là không thông gió, khó bảo đảm được đám người Thanh Lang bang sẽ không tìm tới, hắn chắc chắn phải cố gắng hết sức tăng tu vi lên.

Hắn phát hiện mình rất có thiên phú bộ pháp, chỉ tốn mấy ngày ngắn ngủi, Vô Ảnh bộ đã bước vào sơ cấp.

Càng tu luyện, hắn càng cảm nhận được sự huyền diệu trong bộ pháp Vô Ảnh bộ, một khi thi triển, thân hình nhanh như gió, quả thật có thể tạo ra hai chữ "vô ảnh".

Hơn nữa môn bộ pháp này rất thích hợp ở trong hoàn cảnh chật hẹp, môi trường phức tạp vẫn có thể di chuyển linh hoạt, có hơi tương xứng với biến thân vượn trắng.

Chỉ là khi thi triển Vô Ảnh, cơ thể phải gánh tải rất lớn, cũng vô cùng tiêu hao pháp lực, lấy hết pháp lực Luyện Khí kỳ tầng ba của hắn hiện giờ, không thúc dục pháp thuật khác, nhiều nhất cũng chỉ có thể kiên trì một giây, muốn vận dụng môn bộ pháp này tốt hơn thì phải tiếp tục tăng tu vi, mài giũa thân thể.

“Thú nô khoác mao đã có cơ hội đạt được bộ pháp huyền diệu này, không biết pháp thuật thần thông của những đệ tử ở Bích La động còn lợi hại đến cỡ nào!” Viên Minh nhìn phía sơn môn Bích La động, bất giác trong lòng sinh ra vài phần mong chờ.

Viên Minh thu hồi tinh thần, khoanh chân ngồi xuống bắt đầu vận chuyển Cửu Nguyên quyết.

Tu luyện nhiều ngày như vậy, hắn phát hiện Cửu Nguyên quyết chẳng những có thể nhanh chóng dẫn linh khí thiên địa nhập thể, tăng độ thông thạo pháp lực, chỉ cần vận chuyển công pháp này, thể lực cũng có thể nhanh chóng khôi phục.

Hắn có thể tu luyện Vô Ảnh bộ trong thời gian ngắn như vậy là nhờ có Cửu Nguyên quyết khôi phục năng lực.

Thể lực và pháp lực của Viên Minh rất nhanh khôi phục, hắn quay lại hang động.

Ở góc hang động, Cáp Cống đang ngồi khoanh chân.

Trải qua mấy ngày dưỡng thương, vết thương trước ngực Cáp Cống đã đóng vảy, hành động hàng ngày đã không còn gì đáng ngại, nhưng muốn hoàn toàn khỏi hẳn thì cần thêm một đoạn thời gian.

Hai tay hắn cầm da sói xanh của mình, trong miệng lẩm bẩm, hình như là đang thi triển pháp thuật nào đó, cũng không phải là Phi Mao thuật, bàn tay tiếp xúc da thú sói xanh có ánh sáng lóe ra.

"Ngươi đang làm gì vậy?" Viên Minh tò mò hỏi.

Cáp Cống không trả lời Viên Minh, tiếp tục lặp lại từng câu nói, ước chừng qua một bữa cơm mới mở mắt ra, ánh sáng trên bàn tay cũng theo đó mà ẩn đi.

"Xin lỗi, vừa rồi tôi đang thai nghén da thú Phi Mao, quá trình này không thể gián đoạn." Cáp Cống mang theo chút áy náy nói.

"Không sao, nhưng mà thai nghén da thú Phi Mao là cái gì? Tại sao ta chưa bao giờ nghe nói về nó.” Viên Minh đã ngồi xuống tu luyện, mở mắt hỏi.

"Việc này nói đến thì có hơi phức tạp, còn phải nói qua phương pháp luyện chế da thú Phi Mao." Dường như Cáp Cống đang chuẩn bị nói, im lặng một hồi sau đó mới mở miệng nói.

"Ngươi biết quá trình luyện chế da thú Phi Mao sao? Nguyện nghe thật kỹ.” Ánh mắt Viên Minh sáng lên.

“Ta cũng chỉ là nghe một vị đệ tử Bích La động bày sạp trong Cáp Mô cốc nói qua, Bích La động dẫn hung thú sống vào một bí trận, theo sự vận hành của pháp trận, máu thịt, hài cốt, thú hồn của hung thú sẽ hóa thành nguyên khí, được luyện nhập vào trong da thú, nếu quá trình không có sai sót, sẽ sinh ra một tấm da thú Phi Mao. Da thú Phi Mao trong tay chúng ta nhìn thì như một mảnh da nhưng thật ra lại ẩn chứa tất cả tinh hoa sinh mệnh của một hung thú.” Cáp Cống giải thích.

"Thú hồn..." Viên Minh nghe xong lời này, hồi tưởng chuyện lư hương cường hóa hai tấm da thú.

Lúc trước hắn cũng đã từng nghi ngờ bên trong da thú Phi Mao ẩn chứa thú hồn, hiện tại xem ra quả nhiên là như thế.

“Luyện hóa máu thịt, hài cốt của hung thú thành nguyên khí thật sự rất dễ, quan trọng nhất chính là thú hồn! Viên huynh ngươi sử dụng Phi Mao thuật lâu như vậy, chắc là ít nhiều cũng có thể cảm nhận được thú hồn trong đó chứ?” Cáp Cống tiếp tục.

"Cũng đã từng phát hiện." Viên Minh ừ một tiếng.

"Những da thú Phi Mao này đã là vật chết, thú hồn bên trong vẫn luôn chậm rãi suy nhược, thật ra cái gọi thai nghén da thú là lấy pháp lực ôn dưỡng da thú, ổn định thú hồn trong đó." Lúc này Cáp Cống mới nói đến chủ đề chính.

“Thế thú hồn suy nhược không có cách nào nghịch chuyển được sao, việc ổn định thú hồn rốt cuộc là có mục đích gì?” Viên Minh gật đầu trước, sau đó hỏi.

"Thai nghén da thú không chỉ có thể làm chậm lại thế suy nhược của thú hồn, còn có thể giúp cho bản thân càng ngày càng phù hợp với Phi Mao thuật, có thể điều khiển Phi Mao thuật biến thân tốt hơn. Nếu gặp vận khí tốt, còn có thể kích phát tiềm năng thú hồn, thức tỉnh một hai năng lực, đương nhiên đây là chuyện có thể gặp không thể cầu, hơn nữa cần hao phí thời gian vô cùng dài dằng dặc.” Cáp Cống nói, trong mắt xẹt qua một tia chờ đợi.

“Kích phát tiềm năng thú hồn, thức tỉnh năng lực mới!” Trong lòng Viên Minh thầm nghĩ một câu, liếc cánh tay phải.

Từ chuyện lư hương thần bí chữa trị da thú và kích phát năng lực, xem ra đã thai nghén thú hồn ở một mức độ nào đó, hơn nữa hiệu quả còn hơn xa cái gọi là bí thuật thai nghén của Cáp Cống.

"Ngươi cũng cảm thấy có hứng thú với bí pháp thai nghén da thú sao? Thuật này ta cũng chỉ là bất ngờ có được, tặng ngươi một phần đi." Cáp Cống thấy Viên Minh sững sờ xuất thần, cho rằng hắn cảm thấy hứng thú với bí pháp nuôi dưỡng, lấy ra một khối da thú viết đầy chữ nhỏ mà đưa tới.

"Vậy thì cảm ơn Cáp Cống huynh." Viên Minh thật sự cũng cảm thấy hứng thú đối với bí thuật thai nghén này, không có khách khí.

"Viên huynh cứu ta một mạng, một bí thuật nhỏ mà thôi, đâu cần phải nghiêm túc thế." Cáp Cống cười ha ha, sau đó chỉ điểm Viên Minh vài câu tâm đắc của bí thuật nuôi dưỡng, rồi lại tiếp tục nhắm mắt vận công.

Viên Minh phát hiện nội dung của thuật thai nghén này cũng không phức tạp, nguyên lý chủ yếu là thông qua pháp lực trong cơ thể mình chuyển hóa thành năng lượng nào đó để điều dưỡng thần hồn, lại dùng một kỹ năng đặc thù rót vào trong da thú để ôn dưỡng thú hồn, mà da thú Phi Mao mạnh yếu thì có liên quan đến thú hồn mạnh yếu được ẩn chứa trong đó.

Sau khi tìm hiểu được đại khái, hắn không ngừng vận chuyển Cửu Nguyên quyết, chậm rãi rót pháp lực vào trong da vượn trắng, dựa theo phương thức bí thuật thai nghén vận chuyển, tiếp xúc nơi nào trên da vượn trắng nơi đó xuất hiện từng tia ánh sáng, giống như lúc nãy Cáp Cống vừa thi pháp.

Viên Minh thấy vậy âm thầm gật đầu, tiếp tục vận chuyển pháp lực.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, đảo mắt qua nửa ngày, hắn phát hiện cảm ứng giữa mình và da vượn trắng quả thật có tăng lên.

Chỉ là trình độ tăng lên thật sự có hạn, muốn mượn cơ hội này để tăng uy lực của Phi Mao thuật thì phải trải qua nhiều năm khổ tu mới được, mà hành động này không chỉ tiêu hao pháp lực không nhỏ, còn ảnh hưởng đến tu luyện hàng ngày.

"Lúc trước dùng lư hương cường hóa da thú, đều phải chờ da thú có chịu hấp thu hay không, hiện giờ có bí thuật thai nghén này, nếu dùng bí thuật này thúc dục luồng nhiệt lưu trong lư hương dung nhập vào da vượn trắng, không biết có hiệu quả hơn hay không?" Đột nhiên hắn nảy ra một ý tưởng.

Nói là làm, Viên Minh yên lặng đi tới một nơi ẩn nấp bên ngoài hang động, lấy lư hương ra nâng trong tay.

Một luồng nhiệt lưu từ trong lư hương chảy ra, Viên Minh vội vàng vận chuyển bí thuật nuôi dưỡng, muốn dẫn dắt luồng nhiệt lưu này, rất cẩn thận hội tụ đến tay phải của hắn.

"Hy vọng bí thuật này có tác dụng." Hắn âm thầm cầu nguyện, rót nhiệt lưu từ lư hương vào trong da vượn trắng.

Da vượn trắng giống như miếng bọt biển hấp thu luồng nhiệt lưu này, toàn bộ da thú không gió tự bay, sau đó tự mình thi triển Phi Mao thuật áp vào người Viên Minh, hóa thành hình thái vượn trắng.

Trên thân thể vượn trắng hiện ra từng dòng văn tự phát sáng, lóe ra những luồng ánh sáng sáng ngời, hư ảnh linh hồn của con vượn kia hiện ra lần nữa, có thể ngưng tụ ra lâu hơn không ít so với lúc trước.

Ngoài ra, Viên Minh phát hiện, quan hệ giữa mình và da vượn càng gắn bó hơn, cẩn thận đoán, tương đương với thành quả hai tháng tu luyện bí thuật nuôi dưỡng.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, sau đó tiếp tục thúc dục dòng nhiệt trong lư hương rót vào bên trong da vượn, hoa văn màu trắng trên da vượn càng thêm sáng ngời.

Sau khi liên tục rót vào mười mấy luồng nhiệt lưu, mặc dù có sự gia trì của bí thuật nuôi dưỡng, da vượn trắng cũng không hấp thu nhiệt lưu trong lư hương nữa.

Lúc này, hoa văn màu trắng trên da vượn trắng đã to hơn rất nhiều, lấp lánh ánh sáng sáng ngời, hư ảnh vượn trắng kia cũng trở nên nửa hư nửa thật, phát ra từng đợt gào thét hưng phấn.

Mối liên hệ giữa Viên Minh và da vượn trên người đã gắn bó hơn rất nhiều, rõ ràng cảm giác được yêu lực lưu động trong da vượn trắng, thậm chí có thể nhận thấy yêu lực duy trì Phi Mao thuật, giống như đầm lầy thủy ngân không ngừng xâm nhập vào kinh mạch, nội tạng, đan điền, thậm chí trong đầu của hắn.

"Ra đây là sự ăn mòn của Phi Mao thuật." Hắn thu hồi lư hương rồi nheo mắt lại.

Biết được con đường yêu lực phản phệ bản thân, về sau đương nhiên cũng sẽ nắm chắc thêm vài phần.