Chương 37: Tránh đầu sóng gió

"Cái này ta cũng không biết, ta cũng chưa từng luyện qua, trong tông môn cũng chưa từng thấy ai luyện qua. Nhưng mà Lộc trưởng lão keo kiệt bủn xỉn đến giờ mới chịu lấy ra, có lẽ là vẫn có chút giá trị.” Triệu Đồng lắc đầu, nói có chút mơ hồ.

"Được, vậy ta đổi." Viên Minh hơi trầm ngâm, nói.

"Được, vậy ta thanh toán cho ngươi, vẫn là quy tắc cũ, ngươi có thể đọc nó trong một canh giờ, có thể nhớ được bao nhiêu. Quên đi, tên nhóc nhà ngươi cũng không phải không nhớ được." Triệu Đồng nói được một nửa, lại nhớ tới bản lĩnh không thể nào quên của Viên Minh.

Viên Minh cầm sách, tìm một góc khoanh chân ngồi, cẩn thận lật xem.

Triệu Đồng cũng chỉ cầm lấy quyển sách trong tay mình lên, nằm xuống ghế dài, tự mình lật xem.

"Chư thân ẩu khí, linh pháp đi trước, lấy thân là khí, lấy pháp làm ngự..." Trong nháy mắt nhìn thấy nội dung bên trong, Viên Minh không khỏi hơi sửng sốt.

Chỉ là cách ghi chép công pháp "Vô Ảnh bộ" này không dùng văn tự Nam Cương, mà là văn tự Trung Nguyên. Khó trách Triệu Đồng kia nói hàm hồ như vậy, chỉ sợ hắn không phải không muốn luyện, mà là chưa chắc hiểu được.

Trong quyển sách này ngoại trừ văn tự ra, còn phối hợp với 18 bức chân dung nữ tử bịt mặt, hoặc đi hoặc đứng, hoặc thân hình nghiêng sang một bên, xua tay nhấc chân có hơi phiêu dật, vả lại mỗi một bức họa đều có vô số dấu chân, nhìn thì giống lộn xộn, hơi giống tế phẩm lại không khỏi khiến người ta vỗ tay khen hay, dấu chân rậm rạp chằng chịt không dưới trăm nghìn cái.

Mới mất chưa đến nửa giờ, Viên Minh đã ghi nhớ kỹ toàn bộ nội dung sách, chỉ trong nháy mắt khép sách lại, hắn lại có hơi tức giận.

“Triệu Đồng, vì sao ngươi lại lừa ta?” Viên Minh nhíu mày nói.

"Ta lừa ngươi lúc nào?" Triệu Đồng ngồi thẳng người khó hiểu.

""Vô Ảnh bộ” ngươi đưa cho ta không được đầy đủ, nội dung không đầy đủ." Viên Minh nhíu mày nói.

"Không đầy đủ?" Triệu Đồng nghe vậy, vẻ mặt có hơi xấu hổ nói.

Rõ ràng là hắn ta không biết gì về chuyện đó.

"Không đầy đủ thì là không đầy đủ, "Vô Ảnh bộ" này là do trưởng lão đưa cho, ta xem không hiểu không thể trách ta." Nhưng rất nhanh hắn đưa hai tay ra, làm vẻ mặt không liên quan đến ta.

Mặc dù Viên Minh có bất mãn, nhưng cũng không thể làm gì được.

So với các đệ tử ký danh khác, Triệu Đồng đối với hắn cũng xem như là không tệ, hắn cũng không thể cưỡng cầu quá nhiều, dù sao hắn cũng không trả giá nhiều.

Hơn nữa, tuy rằng "Vô Ảnh bộ" này chỉ có nửa quyển, nhưng tổng hợp lại nội dung trong đó mà nói, thật sự cũng không phải là công pháp phế vật gì, ít nhất cấp độ cũng cao hơn nhiều so với ”Địa Thứ thuật”.

Mặt khác, sau khi tu luyện thân pháp này không chỉ càng nắm chắc phần thắng hơn khi nghênh chiến đối địch, mà còn thuận tiện hơn rất nhiều cho việc săn giết về sau hơn, đặc biệt là gặp phải một ít hung thú có độ cảnh giác cao sẽ dễ dàng theo dõi tiếp cận.

Viên Minh vốn định cáo từ rời đi, đã ôm lấy nắm đấm thì đột nhiên nhớ tới chuyện Cáp Cống bị tập kích, lập tức nói:

"Đúng rồi, chỗ này của ta còn có một chuyện muốn hỏi?"

Triệu Đồng thấy hắn không so đo chuyện không đầy đủ của Vô Ảnh bộ thì cười nói: "Chuyện gì, nói xem?”

Lúc này Viên Minh miêu tả lại con quái vật lông dài tấn công Cáp Cống.

Triệu Đồng nghe xong, buông quyển sách trong tay xuống, ngưng mi trầm tư.

"Về cái thứ mà ngươi hỏi, ta thật sự cũng không biết là cái gì, chờ lúc nào rảnh ta trở về hỏi một số đồng môn cho ngươi." Một lát sau, hắn lắc đầu, nói.

Viên Minh đành phải gật đầu đồng ý, đột nhiên cáo từ rời đi.

Hắn không có dừng lại Cáp Mô cốc lâu mà đi thẳng ra ngoài cốc, vừa ra khỏi cốc một lúc đã gặp một người có dáng lùn khỏe mạnh, mặt có vết sẹo đi tới trước hắn.

"Viên huynh, ta đến Cáp Mô cốc tìm ngươi nhiều lần, hôm nay cuối cùng cũng gặp được ngươi, có thuốc mỡ chữa thương không?" Nhìn thấy Viên Minh, thanh niên lộ ra vẻ mặt vui mừng, nhiệt tình nghênh đón.

"A, là Thổ Lặc huynh, thật sự xin lỗi gần đây trong tay không có hàng tồn kho dư thừa." Viên Minh lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ nói.

"Cũng đã đến đây rồi, lần trước ngươi đã hứa sẽ đưa qua hai ống thuốc mỡ cho ta, nếu không có đồ, hôm nay ngươi đừng nghĩ ra khỏi Cáp Mô cốc." Hai tay Thổ Lặc mở ra ngăn ở phía trước, bày ra một bộ dáng vô lại.

"Ngươi đây là... Được rồi, cái này vốn định để lại cho ta dùng, nếu ngươi đã sốt ruột như thế thì đưa cho ngươi đi.” Viên Minh lấy ra hai bình thuốc làm bằng ống trúc từ gánh hành lý sau lưng, đưa qua.

"Ha ha, trông không có vẻ khác mấy, đây là thù lao, nhưng cũng đừng cho ta biết đồ của ngươi không có tác dụng gì." Thổ Lặc cười ha ha nói, lấy ra một túi vải nhỏ ném tới.

Viên Minh mở túi vải ra nhìn thoáng qua, yên lặng cất đi.

Hai người lại nói chuyện hai câu mới chia tay.

Viên Minh rời khỏi sơn cốc, đi tới một khu rừng rậm rạp, tung người nhảy lên một gốc cây đại thụ, một lần nữa mở túi vải ra.

Bên trong lại là một tấm da thú, mặt trên viết đầy chữ cực kỳ nhỏ, là chuyện xảy ra gần đây trong những nơi lân cận của khu rừng này.

Thổ Lặc kia là một thành viên trong nhóm thú nô tên là "Thổ Hùng hội" chỉ có mười mấy người, là một đoàn thể nhỏ.

Khác với Thanh Lang bang, phong cách làm việc của Thổ Hùng hội ôn hòa hơn rất nhiều, các thành viên đều là người dựa vào sức mạnh của bản thân đi thu thập tinh huyết, chưa bao giờ có hành vi cướp bóc người khác.

Viên Minh quen biết Thổ Lặc được hơn hai tháng, từng cứu một mạng, Thổ Lặc làm người có hơi trượng nghĩa, cực kỳ muốn báo đáp, đáng tiếc thực lực không đủ.

Viên Minh thấy Thổ Lặc là người khéo léo, giỏi giao tiếp nên nhờ hắn hỗ trợ thu thập tin tức về đám thú nô trong núi rừng, để hắn kịp thời hiểu rõ các loại tình huống.

Hai người gặp mỗi một khoảng thời gian khác nhau để che giấu ý định thực sự của họ.

Nhìn nội dung trên da thú, sắc mặt Viên Minh đanh lại, căn cứ vào tin tức nhận được, Thanh Lang bang đã tìm được thi thể đám người Ba m, căn cứ vào nguyên nhân hậu quả, suy đoán ra hắn chính là hung thủ.

Trên da thú còn viết, bang chủ Ô Bảo Thanh Lang bang treo thưởng một bộ bán pháp khí cho tung tích Viên Minh.

"Nếu là như thế, đoạn thời gian gần đây ta cũng không thể ra vào Cáp Mô cốc nữa, trong cốc nhiều người nhiều mắt, khiến cho người ta dễ chú ý." Đột nhiên Viên Minh nghĩ đến một chuyện, xoay người rời đi.

Hắn đẩy nhanh tốc độ lên tới cực hạn, đi vòng một vòng tròn lớn ở trong núi rừng, sau khi xác định không có người theo dõi, mới quay về nhà gỗ gần đó của mình.

Bên trong ngôi nhà gỗ, Cáp Cống đang nằm nghỉ ngơi.

Đột nhiên hắn mở mắt ra, cố gắng đứng dậy, nắm chặt da thú sói xanh tùy thời chuẩn bị kích phát Phi Mao thuật.

"Là ta." Giọng nói của Viên Minh vang lên ngoài cửa.

Cáp Cống thấy vậy mới thở dài một hơi, ngồi xuống một lần nữa.

"Trong khoảng thời gian ta rời đi, không có ai tới chứ?" Viên Minh đẩy cửa tiến vào, hỏi.

"Nơi này có hơi hẻo lánh, không có người đến, ta điều tức tĩnh dưỡng một phen. Ngược lại là ngươi, sắc mặt sao lại nghiêm trọng như vậy, xảy ra chuyện gì?” Cáp Cống nhìn Viên Minh một cái rồi hỏi.

"Thanh Lang bang đã biết là ta giết Ba m, đang treo thưởng khắp nơi tìm kiếm ta, nơi này chỉ sợ không thể ở đây lâu, phải chuyển đến nơi hẻo lánh hơn tránh đầu sóng ngọn gió." Viên Minh chậm rãi nói.

"Ba Âm thật sự là ngươi giết! Lá gan của ngươi quả là không nhỏ, hắn chính là Luyện Khí tầng ba, thực lực không yếu hơn Ô Bảo bao nhiêu, rốt cuộc là người dùng thủ đoạn gì?” Cáp Cống rất ngạc nhiên.

"Dùng một ít thủ đoạn nhỏ mà thôi không đáng nhắc tới. Cáp Cống, tiếp theo ngươi sẽ làm gì? Thanh Lang bang bây giờ đang hăng hái tìm ta, có lẽ sẽ không để ý nhiều đến ngươi, ngươi có tính rời đi cùng ta không, hay là hành động một mình?” Viên Minh Ấp mở đề tài, hỏi.

"Viên huynh cũng quá khinh thường Cáp Cống ta, người Ô Tôn bọn ta trọng ân nghĩa nhất, người khác tặng ta một cái đấu, tất nhiên ta sẽ trả nợ gấp mười lần. Lúc trước Viên huynh không tiếc bại lộ hành tung ra tay cứu ta, nếu ta rời đi vào giờ phút này, ngày sau làm sao có thể ngẩng đầu ưỡn ngực cầu nguyện với Khuyển Thần đại nhân." Cáp Cống hừ một tiếng, trên mặt hơi lộ ra vẻ tức giận.

"Là do ta thất ngôn, kính xin Cáp Cống huynh thông cảm." Viên Minh chắp tay nói.

Dù sao hắn cũng đã trải qua một đoạn thời gian trong Thập Vạn đại sơn, ít nhiều có chút hiểu biết với phong tục tập quán của Nam Cương.

Thổ dân Nam Cương được Trung Nguyên gọi là dã nhân, phần lớn đều sống theo hình thức bộ tộc, mỗi bộ lạc đều có phong tục và tín ngưỡng riêng, nhất kiêng kỵ người khác xúc phạm.

"Viên huynh là người Trung Nguyên, hoàn toàn không biết gì về người Ô Tôn ta, không cần như thế, về sau chớ nói lời này là được." Cáp Cống thấy Viên Minh chân thành xin lỗi nên vẻ mặt hòa hoãn rất nhiều, nói.

"Ta chắc chắn sẽ nhớ kỹ, nếu Cáp Cống huynh đã có ý định này thì cần phải đi nhanh, ở chỗ này thêm một giây là thêm một phần nguy hiểm." Viên Minh nói.

"Được, chỉ là bây giờ ta hành động khó khăn, di chuyển chỉ có thể nhờ ngươi." Hai tay Cáp Cống buông ra, nói.

Viên Minh không nói gì, cõng Cáp Cống rời khỏi nhà gỗ đi về phía hẻm núi.

Nếu nói nơi an toàn, đương nhiên là đối diện hẻm núi.

Vị trí nơi đó hẻo lánh, không có hung thú gì, đương nhiên sẽ có ít thú nô đi tới, trước mắt mà nói vừa thích hợp để tĩnh dưỡng, cũng có thể tránh né sự truy sát của Thanh Lang bang.

Quan trọng nhất là, có khe núi tràn ngập sương mù kia, cho dù toàn bộ Thanh Lang bang tìm tới, hắn cũng có thể trốn vào trong sương mù dưới đáy cốc, nhiều người cũng vô dụng.

Với thực lực hiện giờ của Viên Minh, cho dù mang theo Cáp Cống cũng rất nhanh đã đi tới bên hẻm núi.

Hắn không tìm chỗ nào khác, trực tiếp dẫn Cáp Cống đến hang động trước đó sinh sống.

Trải qua thời gian dài ở chung như vậy, Viên Minh cũng đại khái hiểu được tâm tính của Cáp Cống, tính cách thành thật, đáng giá làm thân, chỗ ở này cũng không quan trọng, tiết lộ cho hắn cũng không phải là vấn đề lớn gì.

"Không thể nghĩ được Viên huynh ngươi còn có một chỗ ở như vậy." Cáp Cống nhìn thấy động quật có điều kiện hoàn thiện như vậy thì tấm tắc khen ngợi.

"Ta để ngươi ở đây. Người của Thanh Lang bang sẽ không tìm được nơi này ngay, thức ăn và nước uống trong động cũng rất sung túc, ngươi an tâm tĩnh dưỡng ở đây.” Viên Minh nói.

Cáp Cống gật gật đầu, khoanh chân ngồi xuống vận công dưỡng thương.

Viên Minh không ở lại nơi này tu luyện, đứng dậy đi ra ngoài, rất nhanh đi tới một khu rừng hẻo lánh.

Hắn dẫn Cáp Cống tới nơi này, không phải vì muốn tránh né sự lục soát của Thanh Lang bang, mà giúp Cáp Cống có thể an tĩnh dưỡng thương, đồng thời hắn cũng có mục đích của mình.

Bây giờ tình cảnh của hắn cũng không tốt lắm, chắc chắn phải cố gắng tận dụng hết khả năng tăng lên thực lực của mình, khi gặp phải tình huống bất ngờ mới có thể toàn thân thoát ra, tu vi tăng lên không phải chuyện một sớm một chiều, công pháp Vô Ảnh bộ vừa mới lấy được không thể nghi ngờ là lựa chọn có thể sử dụng ngay lập tức.

Mà bộ pháp này lại kỳ diệu khó lường, cần thời gian và không gian luyện tập, hẻm núi bên này hẻo lánh yên tĩnh, rất thích hợp.

Viên Minh đứng tại chỗ, nhắm mắt cẩn thận nhớ lại chân dung văn tự được ghi lại trong Vô Ảnh bộ pháp, sau đó hít sâu một hơi, khí trầm đan điền, bước ra bước đầu tiên, bước thứ hai lại thở khí ra...