Chương 36: Mộng miêu

Sau khi Viên Minh ăn nửa thịt đùi hươu, cầm lấy phần thịt chín còn lại quay trở lại phòng cây, phát hiện Cáp Cống còn chưa tỉnh lại, sau khi cân nhắc thì lấy ra một ống trúc màu vàng to bằng ngón cái từ trong ngực.

Hắn bỏ nắp của ống trúc ra rồi đưa nó đến mũi của Cáp Cống.

Một mùi hương mát lạnh ngay lập tức xông thẳng vào khoang mũi Cáp Cống, mũi hắn nhíu lại, khẽ hô một tiếng, dần dần có ý thức.

Viên Minh thấy thế thì lập tức đóng ống trúc lại.

Sau khi Cáp Cống tỉnh lại, hít một hơi khí lạnh, thương thế trên người làm hắn đau đến nhe răng trợn mắt, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, lại nhìn thấy Viên Minh canh giữ ở một bên.

"Viên huynh, ngươi lại cứu ta thêm một lần rồi." Trong mắt Cáp Cống hiện lên vẻ cảm kích, nói.

Dứt lời, hắn giãy dụa muốn đứng dậy lại bị Viên Minh đè bả vai, đè nằm xuống.

"Vết thương trên bụng ngươi không nhẹ, bây giờ không thể cử động, đừng vội nhúc nhích. Nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì? Hai tên Linh Cẩu đường kia cũng không có bản lĩnh đả thương đến ngươi.”

Nghe Viên Minh hỏi, Cáp Cống cũng không trả lời ngay lập tức mà hơi ngẩng đầu nhìn thoáng qua bụng mình, thấy nơi đó đã được băng bó mới nằm lại.

"Nếu ta không bị thương, đường nhiên là bọn họ không thể làm ta bị thương. Ta đã gặp một con quái vật." Trên mặt Cáp Cống hiện lên một tia sợ hãi.

"Quái vật? Không phải hung thú sao?” Viên Minh nghe được câu nói này, nhất thời hứng thú.

"Ta... Ta cũng không chắc. Nhưng mà thứ kia chắc chắn không giống với hung thú bình thường, ta cảm thấy nó không phải hung thú.” Cáp Cống hơi do dự.

"Bộ dáng như thế nào, nói nghe một chút?" Viên Minh nói.

Hắn có "Thường Loại Hung Thú đồ giám" do Triệu Đồng đưa cho, đối với hung thú bình thường xuất hiện trong Thập Vạn đại sơn, cho dù chưa từng thấy qua, cũng tự tin có thể dò sách.

Ngược lại Viên Minh muốn nhìn xem, quái vật trong miệng Cáp Cống rốt cuộc là cái gì?

Cáp Cống nghe vậy, hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm hai mắt lại, giống như là đang cẩn thận nhớ lại trải nghiệm lúc trước của mình, giống như đang bình phục tâm tư của mình.

Một lát sau, hắn mới mở hai mắt ra nhìn về phía Viên Minh.

"Thứ đả thương ta, thân cao tám thước, cả người mọc đầy lông dài màu trắng, có móng vuốt màu đen, lúc đi như người, lúc chạy trốn lại dùng cả tay lẫn chân, giống như dã nhân, lại như dã thú. Chủ yếu nhất chính là, tiếng gầm của hắn giống như người kêu rên làm cho người ta nghe thấy là cảm thấy lạnh sống lưng.” Cáp Cống từ từ miêu tả.

"Chỉ có như vậy?" Viên Minh thấy hắn ngừng lại, nghi ngờ nói.

"Những mà bên ngoài của thứ này rất là kỳ lạ, khi ta chém nó, phát hiện không những cơ thể của thứ này cứng cỏi như sắt, càng giống như là hoàn toàn không có cảm giác đau đớn, giao chiến hoàn toàn không cần phòng thủ, không sợ người khác tấn công. Trường đao của ta chém vào cổ nó cũng không né tránh, cứng rắn chống lại, chỉ cần một vết cào cũng đã làm ta bị trọng thương. Nếu không phải ta rơi xuống một thác nước, bị nước cuốn trôi thì chắc chắn sẽ phải giao phó ở nơi đó.” Cáp Cống lắc đầu, trong lòng sợ hãi nói.

Viên Minh nghe xong, một tay sờ cằm, lâm vào trầm tư.

"Nếu thật sự như Cáp Cống nói thì đúng là một con quái vật." Hắn cẩn thận so sánh với sách ở trong lòng, sau đó thất vọng phát hiện, trong "Thường Loại Hung Thú đồ giám" không có loại hung thú giống Cáp Cống vừa mới miêu tả.

"Có đầu mối gì không?" Cáp Cống nhìn về phía Viên Minh, hỏi.

Viên Minh lắc đầu, lập tức nói: "Đúng lúc ta cũng chuẩn bị muốn đi Cáp Mô cốc một chuyến, ta tìm Triệu Đồng hỏi một chút, có lẽ hắn sẽ biết.”

“Cũng tốt." Cáp Cống gật đầu.

"Nơi này là một chỗ tạm thời của ta, vị trí không tính là quá ẩn nấp, nhưng thường sẽ không có người đến. Tối nay ngươi nghỉ ngơi ở đây, ta sẽ ở lại để canh chừng.” Viên Minh dặn dò.

"Viên huynh, ân cứu mạng lớn như này không nói bằng lời cảm ơn được, ngày sau tất có tạ lễ." Cáp Cống ôm quyền, chân thành nói.

"Trước không nói cái này, ăn chút gì đi." Viên Minh cười khoát tay áo, đưa nửa cái đùi hươu trong tay qua.

......

Đêm khuya, ánh trăng mông lung theo khe hở trong nhà trên cây lộ chiếu vào.

Viên Minh dựa vào vách tường nhà trên cây, khó có thể chống lại cơn buồn ngủ mà thiếp đi, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu lên người hắn, trong phòng cây vang vọng lên tiếng ngáy nhỏ của hắn.

Đột nhiên có một tiếng mèo kêu.

Viên Minh bừng tỉnh, hai mắt bất ngờ mở ra, theo bản năng muốn đứng dậy lại phát hiện mình không thể nhúc nhích, lúc này chỉ cảm thấy linh hồn như bị tách ra khỏi cơ thể, có hơi không phân biệt được mình đang ở trong mộng hay là hiện thực.

Trong lúc hoảng hốt, một giọng nữ tử lờ mờ đứt quãng vang lên, khi thì như người thì thầm ở bên tai, khi thì như có người cách cửa tâm sự, lúc xa lúc gần, mơ hồ không ổn định.

"Kỳ lạ..."

"Thần hồn... Là cái gì..."

"Có ý gì..."

Trong giọng nói kia có cảm giác mê hoặc khó có thể diễn tả thành lời, Viên Minh nghe xong liền cảm thấy đầu óc mê man một trận, mí mắt trầm xuống, dần dần hôn mê.

Nhưng ngay trước khi hắn hoàn toàn mất đi ý thức, chỗ lỗ hổng của cửa nhà cây bỗng nhiên có một bóng trắng nhỏ nhắn chợt lóe qua.

Hình như là một con mèo lông bạc trắng?

Ngủ say đến khi ánh sáng buổi sáng ngày hôm sau xuyên thấu qua khe hở ván gỗ trong nhà cây chiếu lên mặt Viên Minh, hắn mới chậm rãi mở hai mắt, tỉnh lại.

Hắn xoa xoa mi tâm chống người ngồi dậy, không khỏi nhớ lại giấc mộng tối hôm qua, trong lòng bất giác cảm thấy có hơi hoang đường.

Nhưng ngoài hoang đường ra thì cái loại cảm giác chân thật đến kỳ lạ này, đặc biệt giống với loại cảm giác linh hồn tách ra khỏi cơ thể, cẩn thận cân nhắc đây không giống như nằm mơ, làm cho hắn hơn nửa ngày không cách nào quên.

Hắn lắc đầu, đứng lên kiểm tra thương thế của Cáp Cống một chút, phát hiện đã khôi phục không ít, thấy hắn còn đang mê man, không thể không đánh thức hắn.

"Ta phải đi ra ngoài một chuyến, ngươi ở đây một mình, cần phải cẩn thận hơn." Viên Minh dặn dò.

"Yên tâm đi đi, ta sẽ cẩn thận. Ngươi cũng thong thả một chút, tiếp theo chỉ sợ Thanh Lang bang và Linh Cẩu đường đều sẽ nhắm vào ngươi.” Cáp Cống gật đầu nói.

Viên Minh chỉ hắn một chút rồi mở cửa phòng cây, đi ra ngoài.

Nhưng trong nháy mắt hắn khom lưng đi ra cửa phòng, Viên Minh không khỏi ngây ngẩn cả người.

"Đây là... Con mèo bạc đó?” Trước mắt hắn xuất hiện một vị khách không mời.

Chỉ thấy trên một cành cây đỡ nhà cây, một con mèo màu lông bạc sáng cao chừng nửa mét, đang ngồi xổm cách hắn hai ba bước, hai mắt màu hổ phách và vàng nhìn chằm chằm hắn.

Một cái đầu tròn không to hơn nắm đấm bao nhiêu Viên Minh ngửa lên cúi xuống, giống như cẩn thận đánh giá Viên Minh từ trên xuống dưới một phen, làm cho Viên Minh vô cùng ngạc nhiên.

Lại nghĩ đến giấc mộng đêm qua, trong lòng Viên Minh nổi lên một tia khác thường.

"Tối hôm qua, người nói chuyện với ta là ngươi đúng không?" Viên Minh mở miệng hỏi.

Mèo bạc nhìn hắn một lát, bỗng nhiên đầu hơi nghiêng sang một bên, giống như không hiểu Viên Minh đang nói cái gì, lại là một bộ dáng giống như nhìn kẻ ngốc.

"Ta thực là... Giấc mơ cũng có thể tin sao?” Viên Minh im lặng một lúc, tự cười nhạo nói.

Vừa dứt lời, ánh sáng trong mắt hắn chợt lóe, bỗng nhiên thân hình giống như báo săn nhào ra bắt lấy con mèo bạc kia.

Mắt thấy hai tay sắp chạm tới, thân thể mèo bạc lại kia nhẹ nhàng nhảy lên tránh thoát bàn tay to của Viên Minh, sau đó dừng trên cánh tay hắn giống như chuồn chuồn lướt nước mà nhảy sang một nhánh cây khác.

Thoáng cái Viên Minh nhào vào không trung, ôm lấy cành ngang kia.

Khi quay đầu nhìn lại chỉ thấy con mèo bạc kia đang ngẩng đầu ưỡn ngực đi bộ trên cành cây kia, ném cho hắn một ánh mắt khinh bỉ.

Bộ dáng đi đường của con mèo bạc kia có hơi kỳ lạ, không giống như những con mèo khác vểnh lên hoặc cuốn đuôi, mà đuôi dài lại rủ xuống, kéo trên mặt đất, che mông kín mít.

"Ta bị một con mèo khinh bỉ?" Viên Minh nhất thời nhướng mày.

“Viên huynh, làm sao vậy?” Giọng nói của Cáp Cống truyền đến từ ngôi nhà trên cây.

"Không có việc gì." Viên Minh đáp một tiếng.

Chờ hắn quay đầu lại nhìn, thân ảnh con mèo bạc kia đã hoàn toàn biến mất trong tầm mắt.

"Nói đi cũng phải nói lại, con mèo này sao lại nhìn có hơi quen mắt, hình như trước kia đã gặp qua ở nơi nào rồi?" Viên Minh gãi gãi ót, lẩm bẩm nói.

......

Trong Cáp Mô cốc, trước nhà đá.

Viên Minh tích góp tất cả vật tư gần đây giao cho Triệu Đồng.

“Thế nào, có thể lấy được công pháp kiếm thuật không?” Trong mắt Viên Minh có một tia chờ mong, hỏi.

Triệu Đồng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, bĩu môi lắc đầu.

"Bích La động chúng ta không phải là tông môn kiếm đạo, vốn dĩ loại công pháp này rất thưa thớt, làm sao có thể dễ đổi như vậy. Ta cũng không sợ nói thật cho ngươi biết, công pháp bí thuật trong cốc bán thật ra đều là từ trưởng lão nội viện thả ra đổi lấy tài nguyên cho mình. Chúng ta làm đệ tử, cũng chỉ là kiếm được phí chạy việc vặt mà thôi, làm gì có lá gan truyền công pháp ra bên ngoài? Cho nên, các ngươi có thể mua được cái gì hoàn toàn là dựa vào vận khí, các trưởng lão vui vẻ thì mới bán được." Dưới ánh mắt hỏi thăm của Viên Minh, Triệu Đồng bất đắc dĩ giải thích.

"Vậy gần đây có hàng nào tốt không?" Viên Minh cũng đã nhìn ra, hỏi.

"Thật đúng là có..." Triệu Đồng nghe vậy, vuốt cằm suy nghĩ một chút, đôi mắt đột nhiên sáng lên.

Nói xong, hắn lục lọi một phen ở trong rương phía sau, lấy ra một quyển sách màu xanh bày ở trước mặt Viên Minh.

"Vận khí tên nhóc nhà ngươi không tệ, quyển “Vô Ảnh bộ” này là thứ gần đây Lộc trưởng lão vừa mới giao cho ta, tài nguyên ngươi tích góp ở chỗ ta không sai biệt lắm vừa đủ đổi." Triệu Đồng cười nói.

“Công pháp này có lợi ích gì?” Viên Minh nghe vậy không khỏi nhíu mày hỏi.

"Đây không phải là công pháp tiến đánh, là một loại thân pháp, đối với ngươi chắc chắn hữu dụng." Giọng nói của Triệu Đồng thoáng cái hạ thấp xuống, có hơi thần bí nói.

"Nguyện nghe rõ." Viên Minh từ chối cho ý kiến.

"Đây chính là phương pháp tu luyện có thể tăng cường độ nhanh nhẹn của thân thể ngươi, không thể tăng lên tu vi pháp lực, cũng không có cách nào tăng cường chiến lực của ngươi, nhưng lại có thể giúp ngươi có nhiều chiêu bảo mạng khi giao chiến với người khác." Triệu Đồng giải thích.

Viên Minh nghe vậy, trầm ngâm cân nhắc.

Sau khi biết Phi Mao thuật có tình huống phản phệ, hắn nóng lòng muốn có được một quyển công pháp kiếm thuật, dùng cái này để tăng lên thực lực đối địch của mình, hy vọng không sử dụng Phi Mao thuật cũng có thể giết hung thú.

Trước mắt hơn phân nửa rất khó tìm được công pháp kiếm thuật, học thân pháp bí thuật này cũng là lựa chọn không tồi.

"Vậy Vô Ảnh bộ này có hiệu quả thi triển như thế nào?" Viên Minh vừa tự hỏi vừa hỏi một câu.