Viên Minh chờ đúng thời cơ, sức mạnh tích trữ trong cánh tay được kích phát đến cực hạn, pháp lực toàn thân đều rót vào Thanh Ngư kiếm.
Thân hình của hắn nhảy lên cao, bỏ lại một nhát, dùng năng lực phá giáp mạnh hơn đột kích xông về phía Độc Thủ mãng xà.
Đối phương còn đang bị Huyết Hồn đằng dày vò nên không có sức để bận tâm đến Viên Minh.
Trường kiếm của Viên Minh không bị cản trở chút nào, trực tiếp đâm vào mắt phải của con rắn.
"Phập" một tiếng vang nhẹ.
Từng giọt máu tươi tung tóe, vốn dĩ cơ thể của Độc Thủ mãng xà còn đang giãy dụa kịch liệt đã ngay xuống ngay lập tức, sau đó bật mạnh lên, rơi xuống người của Viên Minh.
Ngay sau đó, cơ thể của con rắn co rút vặn vẹo, dường như đã tự thắt mình thành nút, giãy dụa không được bao lâu đã không còn sức, không hề nhúc nhích nữa.
Viên Minh đứng dậy, nhào tới giẫm chân lên đầu con rắn, rút Thanh Ngư kiếm ra.
Hai tay hắn cầm kiếm, chiếu theo vị trí ngực của con rắn chém lung tung, chém đến khi vảy giáp bay tứ tung, máu văng khắp nơi.
Cũng không phải là Viên Minh muốn trút giận, mà là do hắn phải nhanh chóng tìm được trái tim của con rắn, tránh bị Huyết Hồn đằng hoàn toàn ký sinh, nếu không chỉ sợ nó sẽ lại mượn xác hoàn hồn, động đậy lại, đến lúc đó lấy trạng thái của hắn sợ sẽ không xong.
Chém loạn một lúc, cuối cùng Viên Minh cũng mở được lồng ngực con rắn, thấy được trái tim còn đang đập, quả nhiên trên đó đã có đầy tơ đen.
Hắn không chút chần chờ nào, ngay lập tức giơ kiếm đâm, chọc hai ba cái làm trái tim con rắn vỡ vụn.
Sau khi làm xong tất cả, Viên Minh mới thở phào nhẹ nhõm, lấy túi máu từ trên người xuống, đặt ở chỗ miệng vết thương thu máu.
Nhưng đúng vào lúc này, dị biến lại phát sinh.
Vốn dĩ hắn tưởng Độc Thủ mãng xà đã chết nhưng bây giờ lại động đậy lần nữa, bên trong vết thương bỗng nhiên có mấy chục cây mây màu đen to bằng ngón tay cái, trói Viên Minh lại ngay lập tức.
Lúc này dư độc trên người Viên Minh vẫn chưa hết, pháp lực lại tiêu hao quá mức, đã không còn cách nào tiếp tục bấm quyết được nữa, hai mắt có hơi mơ hồ, cả người không hề có khí lực, dường như đã mất đi năng lực chống cự.
Mà vào lúc này cái đầu của con Độc Thủ mãng xà kia lại nâng lên một lần nữa, vẫn là tư thế cúi đầu nhìn xuống như lúc trước.
Chẳng qua bây giờ chỉ còn lại một con mắt đỏ tươi, nhưng không còn cảm xúc tương tự như con người lúc trước, ánh mắt trở nên đờ đẫn, rõ ràng là nó đã bị Huyết Hồn đằng ký sinh khống chế.
Viên Minh bị cây mây trói đưa đến trước đầu con rắn, lúc này hắn mới phát hiện, trong lỗ thủng mắt phải bị Thanh Ngư kiếm đâm thủng, rõ ràng còn có một khối u thịt màu đen, đang co rút nhúc nhích.
"Xem ra nó cũng không cần ở trong trái tim..." Viên Minh hiểu được, nhưng cũng đã muộn rồi.
Cây đằng đang từng chút từng chút đưa hắn về phía miệng của Độc Thủ mãng xà, giãy dụa cũng khó tránh khỏi rơi vào kết cục trong miệng rắn.
Hai mắt Viên Minh cố gắng bình tĩnh lại, muốn khôi phục sự tỉnh táo, nhưng không có cách nào làm được, cho dù gặp phải tử cảnh không hề có sự sống, hắn vẫn không muốn buông tha.
Đấu tranh ra một con đường sống, nếu như từ bỏ, hắn chắc chắn sẽ chết không còn gì nghi ngờ nữa!
Công pháp "Cửu Nguyên quyết" trong cơ thể hắn điên cuồng vận hành, muốn tiếp tục ngưng tụ pháp lực, giúp hắn có sức cho một trận chiến nữa, nhưng dù sao hành động ôm chân Phật này cũng khó có hiệu quả.
Cái miệng của Độc Thủ mãng xà cuối cùng vẫn nuốt Viên Minh vào.
Trong nháy mắt khi vết thương sắp khép lại, hai tròng mắt Viên Minh bắt đầu nổi lên những vết vằn đỏ như máu, một luồng cảm xúc hung bạo không thuộc về hắn, bỗng nhiên nhảy vào đầu hắn.
Trong cảm xúc này có phẫn nộ, có cừu hận, có khát máu, có rất nhiều tình cảm bị Viên Minh bài xích, duy nhất chỉ có loại cảm xúc giống với tình trạng lúc này của hắn, đó chính là không cam lòng.
Không cam lòng bị thất bại, không cam lòng chết, không cam lòng buông tha.
Trong nháy mắt tiếp theo, dường như Viên Minh bị cảm xúc phức tạp này bao phủ, suýt chút nữa đánh mất đi tinh thần của bản thân.
Nhưng vào thời điểm quan trọng, lại có một luồng nhiệt lưu truyền tới từ cánh tay, giúp tinh thần của hắn ổn định lại, giúp hắn có thể khống chế được luồng cảm xúc dường như muốn phát cuồng kia.
Cùng lúc đó, Viên Minh cảm thấy da vượn trắng trên người thắt chặt lại, cái loại cảm giác tương liên với huyết mạch của hắn càng thêm mãnh liệt, khí huyết vốn không lưu thông cả người, vào giây phút này đột nhiên lại sôi trào.
Viên Minh cảm thấy cả người khô nóng, phần lớn khí huyết ở ngực hắn đang tràn ra khắp cơ thể.
Ngay sau đó, máu thịt trên ngực hắn phồng lên, xương cốt tự mọc lại, một cánh tay màu vàng nhạt đột nhiên xuất hiện trước ngực, mạnh mẽ đâm xuyên qua dây leo trói chặt hắn, năm ngón tay như đao, đâm vào mắt phải của con rắn.
Cánh tay màu vàng nắm lấy khối u thịt màu đen nhúc nhích trong hốc mắt, năm ngón tay dùng sức bóp chặt.
"Bụp" một tiếng vang nhẹ, cái u thịt màu đen kia nổ tung hóa thành bột mịn.
Ngay sau đó, cơ thể của Độc Thủ mãng xà nhanh chóng khô quắt lại, dây leo ký sinh bên trong cũng theo đó khô héo hóa thành tro tàn.
Ngay lập tức Viên Minh khôi phục tự do, rơi xuống đất.
Hắn vội vàng ngạc nhiên đánh giá một tay xuất hiện trên ngực mình, thậm chí còn quên đi việc phải thu thập tinh huyết.
Chỉ thấy cánh tay kia không có gì khác so với cánh tay vượn, hết lần này tới lần khác lại mọc bộ lông màu vàng nhạt, giống như là được ghép vào thân thể vượn trắng này, cực kỳ khó coi.
“Chẳng lẽ da thú vượn trắng này còn có thể tiến hóa?” Trong lòng Viên Minh vừa sợ hãi vừa cảm thấy kỳ lạ.
Hắn vừa suy nghĩ, cánh tay thứ ba liền đấm ra một nắm quyền, sức mạnh cường đại cũng ảnh hưởng lên cơ thể của hắn, không khỏi bị đẩy về phía trước, sức mạnh này còn mạnh hơn so với hai cánh tay ban đầu của hắn.
"Cũng không biết cánh tay này có thể thu lại hay không, chắc cũng không đến mức sau này lúc nào cũng có một cánh tay mọc ở trước ngực đi, trông kỳ lạ quá." Trong lòng Viên Minh âm thầm cân nhắc.
Ai ngờ, vừa nghĩ đến chuyện đó, cánh tay vượn màu vàng ở ngực hắn thật sự thu lại.
Hắn vội vàng sờ sờ ngực mình, mọi thứ ở nơi đó đều bình thường, không có chút thay đổi nào.
Sau khi cân nhắc một chút, Viên Minh lấy túi máu ra ngay lập tức, thu thập tinh huyết, lột da Độc Thủ mãng xà rồi mới vội vàng rời đi.
......
Đảo mắt một cái lại qua mấy tháng, Thập Vạn đại sơn đã là mùa đông.
Tuyết rơi dày đặc, cho dù là ngàn dặm xung quanh cũng chỉ có một màu trắng.
Trong thời gian mấy tháng này, Viên Minh tu luyện khổ cực không bỏ cuộc, đồng thời cũng không ngừng săn hung thú thu thập tinh huyết, mỗi tháng đều vượt quá mức yêu cầu, thậm chí đôi khi có thể nộp số lượng gấp mười lần.
Đương nhiên, trong quá trình nếu có thể không dùng Phi Mao thuật thì không cần dùng Phi Mao thuật.
Tính ra thì từ khi hắn chính thức trở thành thú nô Phi Mao đến nay còn chưa tới một năm rưỡi, nhưng số tinh huyết mà hắn đã nộp cũng phải đến 507 phần.
Mục tiêu trong vòng ba năm hoàn thành hơn một nghìn phần để trở thành đệ tử ký danh của Bích La động cũng không còn xa vời như trước nữa.
Lại thêm một ngày, sáng sớm.
Trên vai Viên Minh vác một cái chân hươu to khỏe, mỗi một bước đều in sâu trong tuyết tiến về phía rừng.
Làn da cả người hắn ngăm đen, làn da trên mặt thô ráp, chỉ nhìn từ bên ngoài đã như người Nam Cương, thậm chí cũng không khác gì một dã nhân.
Sau khi tuyết rơi dày đặc, rất nhiều loại hung thú như gấu và mãng xà chìm rơi vào ngủ đông, hoạt động của hung thú còn lại cũng giảm đi rất nhiều, độ khó trong việc săn bắt lớn hơn không ít với lần trước.
Buổi sáng hôm khi Viên Minh ra khỏi cửa, mãi mới có được phản hồi, nếu như không phải vận khí tốt gặp được một con hươu sừng đen, chỉ sợ lại tay không trở về.
Khi đi ngang qua một khu rừng thông, bỗng nhiên hắn nghe được một trận ồn ào phía trước, hình như đang có người đang tranh đấu.
Viên Minh theo bản năng muốn đi đường vòng, bây giờ, ngoại trừ săn lùng hung thú tích góp số lượng, đối với chuyện gì hắn cũng không quá để ý, chỉ bởi vì tu vi càng tăng mạnh thì mức độ phản phệ của Phi Mao thuật càng nghiêm trọng.
Đặc biệt là sau khi hắn mọc ra cánh tay vượn màu vàng thứ ba, mỗi lần sử dụng Phi Mao thuật, cảm xúc hung bạo trong ngực hắn càng trở nên mãnh liệt, luồng cảm xúc khát máu bạo ngược đó lần lượt tấn công vào lý trí của hắn.
Viên Minh cũng không biết, lư hương trên cánh tay hắn còn có thể ngăn chặn loại phản phệ này bao lâu?
Ngay khi hắn định đi đường vòng, đột nhiên lại nghe được một giọng nói có chút quen thuộc: "Đám hèn hạ tạp nham các ngươi, nếu không phải bản thân ta bị trọng thương, chỉ dựa vào hai người các ngươi cũng dám ra tay với ta?”
"Cáp Cống?" Viên Minh thầm nghĩ.
Đáp lại giọng nói này là vài tiếng cười nhạo khinh thường trào phúng, cộng thêm một trận đánh nhau.
Viên Minh thở dài, buông chân hươu trong tay xuống, bước nhanh tới.
Không đợi hắn chạy tới gần, một bóng người đã bay ra từ trong một bụi cây lớn.
Viên Minh nhanh tay lẹ mắt, nâng lưng người nọ lên, lấy chân trái làm điểm tựa, thân hình xoay một vòng tròn, ngăn cản đòn tấn công, đứng vững tại chỗ.
Ngay sau đó, lại có hai người nhảy ra từ phía sau bụi cây, trong tay mỗi người cầm theo một thanh đao nhọn.
Lúc nhìn thấy Viên Minh, hai người kia rõ ràng sửng sốt, ngay lập tức một tên trong số đó lớn lên xấu xí, ngay lập tức mở miệng quát hỏi: "Ngươi là ai? Muốn lo chuyện bao đồng sao?”
Một còn lại, đã giơ con dao lên, chỉ vào chóp mũi Viên Minh.
“Viên huynh?” Sắc mặt Cáp Cống trắng bệch, trên trán đầy mồ hôi, cũng kinh ngạc kêu lên.
Quần áo cả người hắn nhiễm máu, bụng rõ ràng có một vết thương vô cùng khoa trương, những nơi khác như cánh tay cũng có những vết thương do dao gây ra, có hơn mười chỗ.
"Ngươi đây là có chuyện gì vậy, sao lại bị bọn họ dày vò thảm như vậy?" Viên Minh nhíu mày nói.
"Ta..." Cáp Cống còn chưa kịp nói, thân thể mềm nhũn ngã về phía Viên Minh.
Nhìn Cáp Cống ngất xỉu, Viên Minh có hơi bất đắc dĩ.
“Hai người các ngươi, còn không mau cút đi?” Hắn ngẩng đầu nhìn về phía hai người đuổi giết, mở miệng trách mắng.
"Ngươi muốn chết?" Tên xấu xí kia la hét một tiếng, nhào về phía Viên Minh.
Ánh mắt Viên Minh chợt lóe, một tay giơ thẳng lên, trong miệng khẽ nói: "Lên!”
Vừa dứt lời, một vầng sáng màu vàng sáng lên từ mặt đất, trong miệng tên xấu xí kia phát ra một tiếng kêu thảm thiết, bàn chân bước ra đã bị một cây măng đá sắc bén chồi lên từ mặt đất đâm thủng.
Một còn lại thấy thế, vội vàng nhìn xuống dưới chân mình, nhanh chóng lùi về phía sau.
Viên Minh cũng lười so đo với bọn họ, một tay vác Cáp Cống lên vai, xoay người mang theo hắn rời đi.
Nhặt được một người sống, đương nhiên Viên Minh không thể quay về hang động đại bản doanh của mình nữa, chỉ có thể chuyển hướng tới một cái ổ tạm thời mà hắn bình thường nghỉ chân.
Nơi đó là một căn nhà trên cây cũ đã mục nát, hình như là nơi ở của một thú nô khoác mao đã bỏ hoang rất lâu, Viên Minh chỉ đơn giản thu dọn lại một chút, miễn cưỡng có thể dùng được.
Hắn mang Cáp Cống vào phòng cây, dùng thuốc bột tự mình làm đổi lấy giúp hắn xử lý vết thương một chút, sau đó liền đi ra đốt lửa, nướng cái chân con hươu sừng đen kia.